Một khi nảy sinh suy nghĩ này, tư duy của Hà Nguy cũng bắt đầu diễn ra phản ứng dây chuyền như vụ nổ.
Nếu như từ đầu tới cuối hung thủ đều là anh, vậy mà còn sắp xếp anh điều tra vụ án của Trình Trạch Sinh, gặp mặt và yêu hắn, sau đó tự tay giết chết người mình yêu, vận mệnh đều thích chơi lớn như thế sao?
Hà Nguy ôm đầu, nếu thật sự là như vậy, anh phải làm gì để cắt đứt vòng tuần hoàn chết tiệt này? Anh chắc chắn rằng trước đây mình đã từng thử rất nhiều cách.
Nhưng anh không biết rõ bản thân đã từng dùng những cách gì, lẽ nào còn phải lặp lại lần lượt những cách giải quyết không hiệu quả kia sao?
– Hà Nguy, anh vẫn ổn đấy chứ? – Ánh mắt Liên Cảnh Uyên mang theo lo lắng.
Biểu cảm của Hà Nguy vừa rối rắm vừa đau khổ:
– Không ổn chút nào.
Tôi phát hiện ra đã chẳng còn biết phải tin vào điều gì.
Trước đây mỗi ngày tôi đều đếm ngày tháng trôi qua, mong chờ lúc vòng tuần hoàn kết thúc, nhưng bây giờ tôi cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi ngày đó tới.
Sợ hãi Trình Trạch Sinh thực sự chết trong tay anh, cho dù cố tình hay vô ý, hung thủ là anh vẫn phải tiếp tục bước vào vòng tuần hoàn giải cứu Trình Trạch Sinh.
Vừa đáng cười vừa đáng buồn.
Liên Cảnh Uyên ấn vai Hà Nguy:
– Hà Nguy, tôi đã từng nói rất tin tưởng anh.
Bởi vì trong mắt tôi anh có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, không chuyện gì anh không làm được.
– Trước đây tôi cũng cho rằng như vậy.
Nhưng lần này tôi thực sự không tìm được phương hướng.
– Hà Nguy nhìn chằm chằm tay mình – Nếu như thực sự là tôi giết cậu ấy, vậy rốt cuộc tôi liều mạng để cứu cậu ấy có nghĩa lý gì?
Lẽ nào, cuối cùng con đường sống anh tìm được không phải cứu vớt Trình Trạch Sinh mà là làm thế nào để tránh việc hắn chết trong tay mình?
Nhìn thấy anh chìm trong tự trách và hổ thẹn, Liên Cảnh Uyên kiên nhẫn an ủi:
– Đừng tuyệt vọng như vậy.
Lần này đã xảy ra rất nhiều biến số.
Nghĩ lại mà xem, nếu như trước đây anh chưa từng nói những chuyện này với tôi, cho nên không biết quy tắc của nghịch lý mới hiểu lầm và ngộ sát Trình Trạch Sinh.
Song, bây giờ anh đã hiểu quy tắc trò chơi rồi, vậy chẳng phải anh sẽ cố gắng hết sức để tránh xảy ra chuyện đó hay sao?
Hà Nguy chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh ta:
– Chắc chắn có khả năng ấy.
Hung khí ở chỗ tôi, nếu như tôi không mang nó về thì sao?
Liên Cảnh Uyên suy nghĩ:
– Có muốn thử một lần không?
Hà Nguy cau mày, biểu cảm do dự, cuối cùng mới chậm chạp lắc đầu:
– Thôi bỏ đi.
Hiện tại mỗi bước chân anh đi đều như giẫm trên băng mỏng, như chơi trò dò mìn.
Anh phải dè dặt cắm từng lá cờ, cố gắng hết sức né tránh đạp phải bom.
Bất cứ biến số nào đều sẽ sinh ra hiệu ứng bươm bướm.
Dẫu cho anh có suy nghĩ ấy chăng nữa nhưng mạng của Trình Trạch Sinh ở ngay trước mắt, anh không dám cược, cũng không thể cược.
Đã không còn sớm nữa rồi, Hà Nguy định đi về.
Liên Cảnh Uyên nói:
– Tối mai tới nhà tôi đi, cảnh sao siêu mới nổ ấn tượng như vậy, xem một mình thì chẳng thú vị chút nào.
– Cậu không hẹn A Lục hả?
– Mấy ngày trước tôi hẹn anh ấy rồi, tại anh ấy không rảnh đấy chứ.
– Liên Cảnh Uyên nhún vai, giọng điệu bất đắc dĩ.
Nếu như là trước đây, có lẽ Hà Nguy sẽ cười, còn trêu chọc “Để em trai tôi suy nghĩ chút”.
Nhưng kể từ lúc anh biết Liên Cảnh Uyên cũng có ý với mình thì vô thức né tránh nói đùa trên phương diện này hơn, biến chuyện tốt thành chuyện xấu thì lại khổ.
– Hà Lục ngốc thật, anh ấy sợ tôi giận nên tặng tôi hai hộp bánh dứa.
Anh có muốn lấy một hộp ăn thử không?
Hà Nguy ngây người, lập tức giơ đồng hồ lên xem ngày tháng.
Lúc trước vào ngày hôm nay anh nhận được bánh dứa của Hà Lục đưa.
Lẽ nào lần này diễn viên cũng là anh?
Hà Nguy gật đầu:
– Cho tôi một hộp đi.
Hà Nguy xách hộp bánh dứa, gọi điện thoại tới đó, hẹn gặp “anh trai” với giọng điệu của cậu em.
Anh không nhịn được thở dài.
Trước thời điểm này của vòng tuần hoàn trước, anh hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của một bản thân khác.
Lần này chạm mặt hi vọng vẫn có thể thuận lợi qua cửa.
***
Tối đến, Hà Nguy thuận lợi bước vào căn hộ 404.
Giúp làm việc nhà xong, anh để lại bánh dứa, chào tạm biệt rồi đi về.
Ngay khi anh thở phào một hơi, bội phục diễn xuất của mình, chợt nghe thấy trên tầng truyền tới tiếng gọi:
– Hà Lục!
Anh quay đầu, nhìn thấy cảnh sát Hà đang đứng bên ban công nhìn chằm chằm anh, đôi mày cau chặt, sắc mặt khó coi, rõ ràng đã nhận ra anh rồi.
– Lên đây giải thích cho rõ ràng!
Hà Nguy xua tay, chuyện này còn cần phải giải thích gì nữa.
Lừa thì cũng đã lừa rồi, còn phải chọn ngày tháng sao? Anh chỉ hoàn thành nhiệm vụ, cố gắng hết sức giữ nguyên một vòng lặp hoàn chỉnh mà thôi.
Vừa ngồi lên xe, Hà Nguy đã gọi điện thoại tới, giọng nói có phần gấp gáp: “A lô! Anh sửa số điện thoại của em trai tôi hả? Tại sao hôm tôi hỏi anh số điện thoại liên lạc anh lại không chịu đưa?!”
Hà Nguy chẳng thèm để ý tới anh ta, cúp máy luôn.
Anh chẳng hiểu tại sao mình phải nóng nảy như vậy.
Ngày 15 tháng 6, khi sắp sửa bước vào vòng tuần hoàn, Hà Nguy trở về nhà một lần.
Không biết tại sao, anh chợt muốn gặp mẹ, có lẽ khoảng thời gian này bị những suy nghĩ nặng nề chèn ép không thở nổi cho nên muốn nói chuyện với mẹ, người thân cận với anh nhất.
Hạ Lương đã tới bệnh viện kiểm tra lại, vừa đúng lúc Diệp Lan Lan có ở nhà.
Bà ngồi vắt chéo chân, đeo kính lão đan khăn quàng.
Trong ấn tượng của Hà Nguy, Diệp Lan Lan luôn mang hình tượng của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Nhìn thấy bà xem hợp đồng, ký tài liệu cũng không có gì lạ.
Thậm chí đôi khi gọi điện thoại to tiếng với khách hàng vì không thể thỏa thuận cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nhìn thấy bà làm việc liên quan tới kim chỉ, Hà Nguy thực sự cảm thấy không phù hợp.
Anh khẽ cười.
– Biểu cảm của con sao vậy?
Diệp Lan Lan cầm que đan thô chọc chọc cánh tay anh.
Hà Nguy càng buồn cười hơn:
– Con chỉ tò mò thôi, chưa từng thấy mẹ đan len bao giờ.
– Xì, không phải con chưa từng nhìn thấy, mà là con không nhớ! Khi con học mầm non, khăn quàng, găng tay của con đều do mẹ tự tay đan đấy, chưa từng mua ở ngoài một thứ gì.
Hà Nguy lảng tránh không nói tiếp.
Không phải anh không nhớ, mà không còn ký ức rõ ràng về thời điểm này.
Dù sao trước lúc tám tuổi anh không sống ở nơi đây, anh là một Hà Nguy khác, sống ở một gia đình khác.
Diệp Lan Lan ướm chiếc khăn đan được một nửa trước ngực Hà Nguy:
– Ừ, con đeo cái này chắc chắn sẽ hợp.
Hà Nguy nhìn cuộn len lông cừu màu vàng, không khỏi ngạc nhiên:
– Mẹ đan cho con à? Mẹ, con đâu còn nhỏ nữa.
– Không nhỏ cũng đã già đâu.
Da con trắng, màu này tôn da con, sẽ đẹp lắm.
– Diệp Lan Lan nghiêm mặt – Không được từ chối, mẹ giận đấy.
– Được rồi, được rồi, con sẽ nhận mà.
– Hà Nguy vội dỗ bà.
Diệp Lan Lan buông chiếc khăn đan được một nửa xuống, nắm lấy tay anh, khẽ vỗ về:
– Hà Nguy, gần đây con gặp phải chuyện gì đúng không?
Hà Nguy giả ngây:
– Đâu có, không có chuyện gì hết.
Diệp Lan Lan thở dài:
– Trên thế giới này không có người mẹ nào là không quan sát được sự bất thường của con mình.
Từ nhỏ con đã độc lập, lên đại học thì một tháng không về nhà quá ba lần.
Khoảng thời gian này về nhà liên tục như vậy, mẹ cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Con nói cho mẹ nghe, cho dù là chuyện gì mẹ cũng sẽ nghĩ cách giải quyết giúp con.
Xót xa cho tấm lòng cha mẹ trên đời này.
Cảm giác ấm áp trào dâng trong tim Hà Nguy.
Anh ôm Diệp Lan Lan một cái:
– Mẹ, mẹ yên tâm, tự con cũng có thể giải quyết được.
Mẹ cứ đan khăn đi, tới lúc đó chắc chắn con sẽ đeo.
Chạng vạng tối, Liên Cảnh Uyên gọi điện thoại tới gọi anh sang nhà ăn cơm.
Hà Nguy suy nghĩ một hồi, đằng nào cũng chẳng có chỗ đi, anh đồng ý luôn, nguyên nhân chủ yếu cũng vì bị vẻ đẹp của Stephen mê hoặc,