Trình Quyến Thanh được đưa vào bệnh viện trong tình trạng thương tích đầy mình, đội viên cấp dưới của Hà Nguy và Trình Quyến Thanh đều trông coi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Người thân không có ở đây, Hà Nguy phải ký đơn hộ.
Hà Nguy lắc đầu, nhìn vào đôi mắt Trình Trạch Sinh, ráng chiều bao phủ vầng sáng lên đôi mắt đen láy kia:
Thật giảo hoạt.
Đưa cho Trình Trạch Sinh một câu hỏi không liên quan, hắn phải trả lời thế nào đây? Cảm giác phiền muộn trào dâng trong lòng Trình Trạch Sinh, vừa giống như tức giận vừa giống như đố kỵ.
Chương 100
Sau khi thoát khỏi cơn nguy kịch, Hà Nguy cũng là người đầu tiên canh chừng bên giường bệnh chờ anh ta tỉnh dậy.
Đội viên cấp dưới của Trình Quyến Thanh đều vô cùng tò mò về Hà Nguy, mấy người túm tụm thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, đoán rằng giữa anh và đội trưởng nhà mình có mối quan hệ “đặc biệt” gì đó.
Trình Trạch Sinh đi làm thủ tục ở bệnh viện, vừa mới về đã nhìn thấy Trình Quyến Thanh ngồi trên giường, Hà Nguy đỡ bên người anh ta, cúi sát đến gần, tư thế vô cùng mập mờ.
Mắt thấy hai người không ngừng tiến gần nhau hơn, Trình Trạch Sinh há hốc miệng, hóa đơn thanh toán rơi lả tả.
Hà Nguy liếc mắt nhìn anh ta:
Ngô Tiểu Lỗi kinh hãi, cậu ta không muốn tin rằng Đội trưởng Hà đưa ra quyết sách lần này là vì tình yêu đâu.
Nghe nói vị đội trưởng Hà này không nghe theo mệnh lệnh, trong tình huống bọn họ còn chưa gửi tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài đã tự ý dẫn đội tấn công tổ chức buôn lậu của Tahari mặt sẹo.
Chỉ huy giận tím mặt, nhưng sau khi cứu được Trình Quyến Thanh lại quay phắt sang khen ngợi Hà Nguy “liệu sự như thần”, thái độ chuyển biến khiến người ta ngạc nhiên há hốc miệng.
– Anh, hai người quen nhau khi nào vậy? Sao trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới.
“Vâng, vâng, vâng, được ạ.
Có phân ký túc hay không cũng được, chú không giữ điều lệnh của cháu là được.”
Ngô Tiểu Lỗi bên cạnh Hà Nguy cũng không hiểu chuyện này rốt cuộc là sao, chỉ nói Đội trưởng Hà ngắm tinh tượng, nói phải đi cứu người, hỏi có ai đồng ý đi với anh không.
Kết quả mọi người đều giơ tay, Đội trưởng Hà phát cho mỗi người một điếu thuốc, bắt đầu một cuộc cứu viện nói là làm.
Trình Quyến Thanh bảo hắn suy nghĩ còn mình thì nằm xuống đánh một giấc.
Hết chương 99
– Đáng lẽ ra phải tặng cho anh một vòng hoa mới phải.
– Đúng là thần, bọn tội phạm đã bắt Đội trưởng Trình đi, chúng tôi thì bị chặn trong núi, vừa phải né tránh tội phạm vừa phải điều tra, còn không phát được tín hiệu cầu cứu, gần như mất hết hi vọng.
Hà Nguy sững người, sau đó bám lấy vai Trình Trạch Sinh, tay kia ôm bụng cười.
Trình Trạch Sinh chính là Trình Trạch Sinh, không cần biết bao lâu không gặp, hắn chưa từng thay đổi, vẫn là Trình Trạch Sinh mà anh yêu thích trong trí nhớ.
– Tôi chỉ tò mò thôi mà? Cậu thực sự sống ở đây hơn hai mươi năm rồi sao? – Trình Quyến Thanh ngập ngừng – Vậy có khi nào cậu đã có người mới và quên sạch em trai tôi rồi không?
– Đúng thế, chúng tôi còn thương lượng đột phá vòng vây.
Đám tội phạm buôn ma túy kia không phải người, chúng tôi không thể để đội trưởng chết trong tay chúng được! Không ngờ trong hàng rào lại vang lên tiếng pháo!
Mặc dù anh trở về thế giới này vào thời điểm sau khi xảy ra trao đổi, nhưng thời gian lại trôi đi với tốc độ gia tăng gấp bội.
Sau khi sửa chữa, ký ức của cả ngày lẫn đêm đều chen nhau trong đầu óc anh, có đôi khi lượng thông tin lớn ập tới khiến đầu anh đau đớn.
– Ầy, tôi chưa bao giờ thấy biết ơn Đảng và quốc gia như vậy, thời khắc mấu chốt cho quân tới cứu viện, nếu không cho dù chúng tôi có trở về bình an mà Đội trưởng Trình xảy ra chuyện, chắc tôi phải áy náy cả đời mất.
Chỉ thấy anh trai ôm vai hắn, giọng điệu giống như bán phá giá mua một tặng một trong siêu thị:
– Anh có thấy phiền không? Hỏi gì nhiều thế.
– Hà Nguy mất kiên nhẫn, úp mặt nạ oxy lên mặt Trình Quyến Thanh.
Bên ngoài phòng bệnh mồm năm miệng mười, trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thiết bị theo dõi vang lên khe khẽ.
Hà Nguy nhìn đồng hồ, bác sĩ nói khoảng chừng tám giờ Trình Quyến Thanh mới có thể tỉnh, cũng sắp tới giờ rồi.
Hắn dừng mấy giây lại bổ sung thêm:
Anh đứng dậy đi rót nước, khi bước ra ngoài, phát hiện ngón trỏ của Trình Quyến Thanh khẽ giật giật, mắt hé mở, tròng mắt đảo xung quanh.
Hắn lập tức rời mắt, biểu cảm ảo não, rõ ràng chẳng hiểu dây thần kinh nào bị hỏng khiến bản thân hỏi ra câu hỏi thấp kém như vậy.
– Không có tình cảm gì đặc biệt, em cũng đâu quen anh ta, chỉ nghe nói trước đây khi còn học ở trường cảnh sát anh ta rất đỉnh.
– Trình Trạch Sinh ra vẻ nghiêm túc nói.
– Tỉnh rồi à?
Trình Quyến Thanh khẽ gật đầu, Hà Nguy ngồi xuống, giọng cũng thoải mái hơn rất nhiều:
– Tỉnh là tốt rồi, anh phúc lớn mạng lớn, tạm thời chưa chết được.
Nhưng não chấn động mạnh cộng thêm gãy xương nên vẫn sẽ để lại di chứng sau này, sợ rằng sẽ không còn chiến đấu ở tiền tuyến được nữa.
Chỉ thấy hắn đắn đo hồi lâu, cuối cùng cắn răng quyết tâm nói ra:
Sắc mặt Trình Quyến Thanh trắng bệch, khẽ nở nụ cười.
Những chuyện này để sau hẵng nói, có thể sống được đã là nghịch thiên sửa mệnh rồi.
– Em lấy thân báo đáp đi.
Cúp điện thoại xong, Hà Nguy quay đầu, Trình Trạch Sinh đứng ngay sau lưng anh.
Đối diện với tầm mắt của Hà Nguy, Trình Trạch Sinh hoảng hốt:
Mệnh hắn chưa tới lúc phải kết thúc, khả năng khôi phục kinh người, giống như gián đập không chết.
Mặc dù ngày hôm sau vẫn chưa thể hoạt động, song đã có thể tháo mặt nạ oxy xuống nói chuyện với Hà Nguy.
– Tôi không định nghe lén đâu, tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã cứu anh trai tôi.
– Anh có thấy phiền không? Hỏi gì nhiều thế.
– Hà Nguy mất kiên nhẫn, úp mặt nạ oxy lên mặt Trình Quyến Thanh.
Trình Trạch Sinh nghĩ một đằng nói một nẻo:
– Tôi chỉ tò mò thôi mà? Cậu thực sự sống ở đây hơn hai mươi năm rồi sao? – Trình Quyến Thanh ngập ngừng – Vậy có khi nào cậu đã có người mới và quên sạch em trai tôi rồi không?
Mà bên giường bệnh của anh ta còn có một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, mái tóc đen ngắn, phần cổ lộ ra bên ngoài trắng tới chói mắt.
Nhìn bóng lưng anh, Trình Trạch Sinh cảm thấy dường như đã từng quen biết.
Người đàn ông quay đầu, gương mặt thanh tuấn rơi vào trong tầm mắt, mày tựa núi xa, mắt như điểm mực, đôi môi nhếch lên thành nụ cười nhạt mang theo vẻ sắc bén.
– Đội Hình sự.
Mặt Hà Nguy lạnh tanh:
– Ngày mai.
– Tỉnh là tốt rồi, anh phúc lớn mạng lớn, tạm thời chưa chết được.
Nhưng não chấn động mạnh cộng thêm gãy xương nên vẫn sẽ để lại di chứng sau này, sợ rằng sẽ không còn chiến đấu ở tiền tuyến được nữa.
Nỗi mất mát chợt thoáng qua đáy lòng Hà Nguy.
Trình Quyến Thanh nói:
– Đáng lẽ ra tôi cũng nên quên cứu anh, để em trai anh tới lĩnh tro cốt của anh mới đúng.
Sắc mặt Trình Quyến Thanh trắng bệch, khẽ nở nụ cười.
Những chuyện này để sau hẵng nói, có thể sống được đã là nghịch thiên sửa mệnh rồi.
Cửa khép lại, hành lang vắng lặng không một bóng người, cả tầng này đều là phòng bệnh đơn, bệnh nhân ít, người nhà càng ít hơn, vô cùng yên tĩnh.
Hà Nguy đút tay vào túi:
Trình Quyến Thanh lập tức cợt nhả, đùa tí thôi mà.
Chẳng qua anh ta không dám tin, phải si tình tới cỡ nào thì hai mươi năm qua mới nhớ mãi không quên, tình yêu thật là vĩ đại.
Trình Quyến Thanh khẽ gật đầu, Hà Nguy ngồi xuống, giọng cũng thoải mái hơn rất nhiều:
Hà Nguy im lặng một lát mới chầm chậm lên tiếng:
– … Hả? Anh và Hà Nguy á?
– Thực ra cũng không lâu lắm.
– Có chuyện gì mà anh không thể nghe? – Trình Quyến Thanh cười hèn hạ.
Bọn họ liên tục nói cảm ơn Hà Nguy, lãnh đạo Cục thành phố Thăng Châu cũng tới bệnh viện.
Cục trưởng Hoàng Chiêm Vỹ kéo tay Hà Nguy, mặt mày hớn hở:
Mặc dù anh trở về thế giới này vào thời điểm sau khi xảy ra trao đổi, nhưng thời gian lại trôi đi với tốc độ gia tăng gấp bội.
Sau khi sửa chữa, ký ức của cả ngày lẫn đêm đều chen nhau trong đầu óc anh, có đôi khi lượng thông tin lớn ập tới khiến đầu anh đau đớn.
– Cậu muốn nói chuyện gì?
Thời học sinh vụt qua trong chớp nhoáng, nháy mắt đã tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp cấp ba, sau đó vào trường cảnh sát.
Anh cảm thấy bản thân mình còn chưa kịp nhìn rõ mặt bạn bè đã bước vào vị trí công tác rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Trạch Sinh ở Cục Thăng Châu hay tin anh trai của hắn bị bọn tội phạm ma túy bắt được, suýt nữa thì chết lặng.
Hắn chẳng nói chẳng rằng xin nghỉ, chạy vội tới biên giới.
May sao ca phẫu thuật của Trình Quyến Thanh rất thành công, được chuyển sang phòng bệnh bình thường và có thể chuyển về Thăng Châu bất cứ lúc nào.
Cho nên thời gian hai mươi năm là một con số dài đẵng, song đối với anh mà nói, dường như anh chỉ trải qua khoảng thời gian hai năm hiện thực mà thôi.
Trong khoảng thời gian này anh không hề gặp hai anh em nhà Trình Trạch Sinh.
Dẫu cho ý thức muốn tìm kiếm, tiếp xúc, nhưng tốc độ thời gian trôi rất nhanh, thường chỉ sau một giấc ngủ anh đã xuất hiện ở nơi khác, tham gia du lịch hoặc chấp hành nhiệm vụ nào đó.
Bởi vậy căn bản không có thời gian để gặp gỡ bọn họ trước.
– Ừ, lần này tiêu diệt được hang ổ tổ chức Tahari, thu được số thuốc phiện cực lớn, sau khi về chắc chắn sẽ được khen thưởng.
Đối với chuyện này, Hà Nguy đưa ra phỏng đoán rằng bọn họ không được phép tiếp xúc với nhau trước thời hạn.
Anh cứ ngỡ mình sẽ tiếp tục sống thế này tới hơn ba mươi tuổi, cái tuổi bước vào vòng tuần hoàn, nào ngờ, chỉ một tuần trước thôi, tốc độ thời gian trôi đột ngột chậm lại.
Hà Nguy ý thức được anh cần phải đi làm một chuyện quan trọng nào đó.
Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm bức tường trắng, trong đầu xuất hiện gương mặt Hà Nguy cùng một hàng chữ: Hình như cũng không phải không thể.
Trình Quyến Thanh.
– Đáng lẽ ra tôi cũng nên quên cứu anh, để em trai anh tới lĩnh tro cốt của anh mới đúng.
Mặc dù không có bất cứ thông tin báo hiệu gì, song anh biết vào thời điểm này Trình Quyến Thanh đang gặp uy hiếp tới tính mạng.
Trong không gian nhiều chiều kia, “anh” cũng không nhắc tới kết cục của Trình Quyến Thanh, có lẽ vì tính mạng của anh ta đã được giao vào trong tay Hà Nguy.
Sự thực chứng minh, Hà Nguy cược đúng, anh cứu được Trình Quyến Thanh, kể từ giờ phút ấy, anh và hai anh em họ Trình bắt đầu có tiếp xúc với nhau, thời gian trong thế giới này bắt đầu vận hành với tốc độ bình thường.
Ngô Tiểu Lỗi bên cạnh Hà Nguy cũng không hiểu chuyện này rốt cuộc là sao, chỉ nói Đội trưởng Hà ngắm tinh tượng, nói phải đi cứu người, hỏi có ai đồng ý đi với anh không.
Kết quả mọi người đều giơ tay, Đội trưởng Hà phát cho mỗi người một điếu thuốc, bắt đầu một cuộc cứu viện nói là làm.
– Không cần cảm ơn đâu ạ, đây là việc cháu nên làm.
– Hà Nguy nắm chặt lấy tay Hoàng Chiêm Vỹ, cười nói – Tạm thời cháu sẽ không quay về Hải Tĩnh nữa, sau này còn phiền Cục trưởng Hoàng chiếu cố nhiều hơn.
– Ồ… cho nên cũng không lâu lắm đâu nhỉ, may quá, sau này cậu vẫn là em dâu tôi.
Hà Nguy cười nhạt, đặt tay lên vết thương của Trình Quyến Thanh, khẽ ấn một cái:
Trình Quyến Thanh khoanh tay, hứng thú nhìn em trai mình:
– Gì cơ?
Hà Nguy cười nhạt:
– Oái, đừng ấn! Đau! … Tôi có nói sai gì đâu kia chứ?
Hà Nguy từ từ bước lại gần, Trình Trạch Sinh vô thức lùi về phía sau, bị anh ép sát bên cửa sổ.
Ráng chiều chiếu sau lưng, mặt Hà Nguy đón ánh sáng, gò má trắng nõn bao phủ bởi vầng sáng ấm áp ái muội.
Trái tim Trình Trạch Sinh đập nhanh mất tự chủ, tầm mắt vô thức nhìn ngắm đôi môi mỏng nhạt màu, trong đầu xuất hiện những nội dung hạn chế lứa tuổi.
– Cảm ơn rồi.
Cách một cánh cửa kính, bên ngoài cửa biến thành chuồng vịt.
Trình Quyến Thanh nói qua loa:
– Đội trưởng Hà vẫn luôn ở bên cạnh Đội trưởng trình, không phải là… quan hệ ấy ấy chứ?
– Có biết làm ấm giường không? – Trình Trạch Sinh buột miệng.
– Còn liếc mắt đưa tình nữa, tôi thấy hết cả rồi!
– Ai bảo tôi hét vớ vẩn? Đau thật chứ đùa à, còn đang sốt đây này, tôi còn tưởng rằng phía sau nứt ra ấy chứ.
– Hà Nguy?
– Anh tôi bảo tôi nghĩ cách cảm ơn ân cứu mạng của anh.
– Trình Trạch Sinh tự động bỏ qua đề nghị của anh trai mình – Nghe nói anh đang làm công việc lãnh đạo ở Hải Tĩnh, muốn quay về Thăng Châu, bố tôi đồng ý giúp đỡ anh.
– Mặc dù đều là đàn ông, nhưng cũng xứng đôi ra phết.
Tôi chỉ đành chúc phúc cho hai đội trưởng thôi!
Ngô Tiểu Lỗi kinh hãi, cậu ta không muốn tin rằng Đội trưởng Hà đưa ra quyết sách lần này là vì tình yêu đâu.
Mặt Hà Nguy lạnh tanh:
***
Trình Trạch Sinh nhìn anh trai mình, trong đầu xuất hiện mấy khả năng lợi dụng chức vụ Tổng Tham mưu trưởng của bố mình để giúp Hà Nguy thăng chức, tăng lương, đi con đường làm quan.
Nhưng lại cảm thấy Hà Nguy không phải dạng người nhìn vào những thứ đó, vì thế chờ đợi anh trai mình đưa ra cao kiến.
Trình Trạch Sinh ở Cục Thăng Châu hay tin anh trai của hắn bị bọn tội phạm ma túy bắt được, suýt nữa thì chết lặng.
Hắn chẳng nói chẳng rằng xin nghỉ, chạy vội tới biên giới.
May sao ca phẫu thuật của Trình Quyến Thanh rất thành công, được chuyển sang phòng bệnh bình thường và có thể chuyển về Thăng Châu bất cứ lúc nào.
Hà Nguy ngưng cười, nhìn thẳng vào hắn với đôi mắt đen láy:
Hắn vừa xuống xe đã vội vàng xông tới phòng bệnh, phát hiện ra anh trai mình đang nằm dựa trên giường bệnh ăn táo, sắc mặt không thể nói là hồng hào nhưng thần thái không tệ.
Đầu anh ta quấn băng vải, người bó bột, chân phải treo lên, chẳng khác nào một cái xác ướp.
Cuối cùng thì cũng đã hoàn thành nội dung chính thức rồi.
Tiếp theo sẽ update dần một số ngoại truyện, sẽ có cặp đôi ở thế giới khác mà mọi người quan tâm, Stephen cũng sẽ được nhắc tới ở ngoại truyện.
Mà bên giường bệnh của anh ta còn có một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, mái tóc đen ngắn, phần cổ lộ ra bên ngoài trắng tới chói mắt.
Nhìn bóng lưng anh, Trình Trạch Sinh cảm thấy dường như đã từng quen biết.
Người đàn ông quay đầu, gương mặt thanh tuấn rơi vào trong tầm mắt, mày tựa núi xa, mắt như điểm mực, đôi môi nhếch lên thành nụ cười nhạt mang theo vẻ sắc bén.
Trình Trạch Sinh sững người, buột miệng nói:
Thời học sinh vụt qua trong chớp nhoáng, nháy mắt đã tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp cấp ba, sau đó vào trường cảnh sát.
Anh cảm thấy bản thân mình còn chưa kịp nhìn rõ mặt bạn bè đã bước vào vị trí công tác rồi.
Bấy giờ Trình Quyến Thanh mới ngồi dậy, dùng sức quá đà nên kêu “ối” một tiếng rồi lại ngã xuống.
– Hà Nguy?
Cách một cánh cửa kính, bên ngoài cửa biến thành chuồng vịt.
Hà Nguy kinh ngạc:
– …Cậu vẫn còn nhớ tôi sao?
Bấy giờ Trình Quyến Thanh mới ngồi dậy, dùng sức quá đà nên kêu “ối” một tiếng rồi lại ngã xuống.
Hai đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Trình Trạch Sinh, kết quả hắn lắc đầu:
Trình Trạch Sinh không trả lời mà nhìn Hà Nguy từ trên xuống, chần chừ nói:
– Không phải, trên bảng biểu dương ở trường cảnh sát có dán ảnh khen thưởng tay súng thế hệ mới của anh.
– Thực ra cũng không lâu lắm.
– Hỏi chuyện này làm gì, em ghen tị à?
Nỗi mất mát chợt thoáng qua đáy lòng Hà Nguy.
Trình Quyến Thanh nói:
Vì thế Trình Trạch Sinh ảo não trả lời:
– Trạch Sinh, em không nhớ cậu ấy thật à? Không có chút ấn tượng nào sao?
– Chưa từng gặp.
– Trình Trạch Sinh trả lời rất dứt khoát.
Hắn đi đến bên cạnh ngồi xuống – Anh, anh vẫn ổn đấy chứ? Bố mẹ đều rất lo lắng cho anh, bảo em tới đón anh về Thăng Châu.
Nghe nói vị đội trưởng Hà này không nghe theo mệnh lệnh, trong tình huống bọn họ còn chưa gửi tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài đã tự ý dẫn đội tấn công tổ chức buôn lậu của Tahari mặt sẹo.
Chỉ huy giận tím mặt, nhưng sau khi cứu được Trình Quyến Thanh lại quay phắt sang khen ngợi Hà Nguy “liệu sự như thần”, thái độ chuyển biến khiến người ta ngạc nhiên há hốc miệng.
Trình Trạch Sinh sững người, buột miệng nói:
– Em thấy anh có ổn không? Đại nạn không chết ắt sẽ có hậu phúc.
Nhưng Trình Trạch Sinh không phải gay, càng không tin vào tình yêu sét đánh.
– Người ta cứu anh một mạng, không thể không cảm ơn đúng không?
– Ừ, lần này tiêu diệt được hang ổ tổ chức Tahari, thu được số thuốc phiện cực lớn, sau khi về chắc chắn sẽ được khen thưởng.
– Ồ… cho nên cũng không lâu lắm đâu nhỉ, may quá, sau này cậu vẫn là em dâu tôi.
– Anh chỉ biết nhiều chuyện thôi.
– Hà Nguy phủi tay rồi đứng thẳng người dậy.
Tình cảm của Trình Trạch Sinh và anh trai mình rất thân thiết, trước giờ chẳng giấu giếm được nhau chuyện gì.
Buổi sáng Hà Nguy không nói thật với hắn, tối đến hắn không nhịn được hỏi Trình Quyến Thanh.
Trình Quyến Thanh cắn hạt dưa, nghe hắn hỏi như vậy cũng sững người:
Bầu không khí giữa hai anh em thật hòa hợp, Hà Nguy đứng dậy, im lặng rời khỏi.
Trình Trạch Sinh thấy anh đi rồi mới nhỏ giọng hỏi:
Chỉ thấy Hà Nguy nở nụ cười nhạt, hạ giọng nói:
– Anh, hai người quen nhau khi nào vậy? Sao trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới.
Cảm giác gì? Trình Trạch Sinh dùng vốn từ ngữ cằn cỗi của mình để miêu tả trong đầu: Tựa như mây mù đang giăng kín trời, khoảnh khắc anh quay đầu, mây mù tan đi, ánh dương rạng rỡ chiếu xuống mặt hồ gợn sóng nước.
Trình Quyến Thanh nói qua loa:
– Không cần phải khách sáo, là tôi nợ anh ta.
– Cũng chưa được bao lâu, mấy tháng trời anh không về nhà mà, còn chưa kịp giới thiệu cho em quen.
Bác sĩ bước vào phòng thay thuốc.
Trình Trạch Sinh cũng ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Hà Nguy đứng bên cửa sổ quay lưng với hắn, nói chuyện điện thoại với lãnh đạo.
***
“Cháu biết, chẳng phải do cháu không kịp trình đơn hay sao? Cứu người quan trọng hơn.”
– Không phải, trên bảng biểu dương ở trường cảnh sát có dán ảnh khen thưởng tay súng thế hệ mới của anh.
– Trạch Sinh, tới sao không nói tiếng nào?
“Đợi chúng cháu về nói sau đi ạ.
Dạ.
Về Thăng Châu ạ, cháu đã ở Hải Tĩnh đủ năm năm rồi, cũng nên về Thăng Châu thôi.”
“Vâng, vâng, vâng, được ạ.
Có phân ký túc hay không cũng được, chú không giữ điều lệnh của cháu là được.”
Hà Nguy chẳng hề cảm thấy hổ thẹn, ừ, lỗi mồm, lỡ miệng.
Trình Trạch Sinh đứng bên cửa, đưa mắt ra hiệu cho Hà Nguy ra ngoài nói chuyện.
Cho nên thời gian hai mươi năm là một con số dài đẵng, song đối với anh mà nói, dường như anh chỉ trải qua khoảng thời gian hai năm hiện thực mà thôi.
Trong khoảng thời gian này anh không hề gặp hai anh em nhà Trình Trạch Sinh.
Dẫu cho ý thức muốn tìm kiếm, tiếp xúc, nhưng tốc độ thời gian trôi rất nhanh, thường chỉ sau một giấc ngủ anh đã xuất hiện ở nơi khác, tham gia du lịch hoặc chấp hành nhiệm vụ nào đó.
Bởi vậy căn bản không có thời gian để gặp gỡ bọn họ trước.
Cúp điện thoại xong, Hà Nguy quay đầu, Trình Trạch Sinh đứng ngay sau lưng anh.
Đối diện với tầm mắt của Hà Nguy, Trình Trạch Sinh hoảng hốt:
– Tôi không định nghe lén đâu, tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã cứu anh trai tôi.
Mệnh hắn chưa tới lúc phải kết thúc, khả năng khôi phục kinh người, giống như gián đập không chết.
Mặc dù ngày hôm sau vẫn chưa thể hoạt động, song đã có thể tháo mặt nạ oxy xuống nói chuyện với Hà Nguy.
Hà Nguy cười nhạt:
– Không cần phải khách sáo, là tôi nợ anh ta.
Hà Nguy cũng quay đầu, mỉm cười với Trình Trạch Sinh, còn đi qua giúp hắn nhặt giấy tờ lên.
Trình Trạch Sinh không nói câu nào, ánh mắt nhìn Hà Nguy càng thêm phần kỳ lạ.
Trình Quyến Thanh thấy em trai mình cứ nhìn chằm chằm Hà Nguy như thế, còn tưởng rằng trái tim hắn bắt đầu rung động, bèn kiếm cớ ngủ trưa, đuổi hai người ra khỏi phòng bệnh.
Trình Trạch Sinh không hiểu tình cảm của anh trai mình và người đàn ông trước mặt sâu đậm đến đâu mà phải mạo hiểm để cứu anh trai mình, còn thờ ơ nói không cần báo đáp, thực sự hiếm gặp.
– Ừ, về Thăng Châu sớm cũng được.
– Hà Nguy sắp xếp lại giấy tờ, đặt vào trong tay hắn – Về chung nhé, tôi đưa anh ấy vào viện.
Lần này Hà Nguy không giả ngây giả ngơ nữa mà kéo cổ áo Trình Trạch Sinh xuống, nghiêng đầu hôn lên môi hắn.
Hai ngày sau, Trình Trạch Sinh nghe thấy mấy cấp dưới ngồi buôn chuyện, sắc mặt khó coi, bắt đầu suy nghĩ vẩn