Chương 10: Xù lông thụ
"Ta bị thương ở trên người, cũng không phải xương tay gãy"
Bộ Ẩn Lạc nhàn nhạt nói, mang theo ánh mắt ghét bỏ để Vân Huyền trong nháy mắt thì xù lông, giương nanh múa vuốt nhào tới
"Được lắm ta đây thì để tay ngươi gãy xương"
"Được a, vậy ta thì có thể để người đút cơm rồi"
"Ai ya!"
Vân Huyền trợn to hai mắt, chưa bao giờ từng thấy người mặt dày vô liêm sỉ. Trùng hợp lúc này, Sở Hi bưng chén cháo trở về, mặt của Vân Huyền thì như ngày tháng 6 lập tức trở nên nước mắt lưng tròng
"A Hi, cô ấy khi đễ ta!"
"Huyền không khi dễ người khác thì rất không tệ rồi. Được rồi, ta phải đi làm rồi, buổi tối đừng đút bệnh nhân ăn mì nha."
Sở Hi đem chén cháo đặt ở trước giường, sau đó nặn nặn gò má của Vân Huyền. Người kia bị bóp vô cùng không vui gióng quai hàm lên
"A Hi tối nay là trực ban a"
"Đúng vậy a, cho nên ngươi phải ngoan ngoãn, đừng cãi nhau nha."
Phía sau câu nói kia là nói với hai người. Vân Huyền vẫn duy trì đoan chính, cho đến sau khi xác nhận Sở Hi đã ra ngoài
"Này này, ngươi là cái đó chứ, nhất định phải chứ?"
"Hả? Cái gì?"
"Cái đó, M...."
Đối mặt với Vân Huyền đột nhiên tiến vào trạng thái ngượng ngùng Bộ Ẩn Lạc chỉ cảm thấy khóe mắt co giật, đây coi là vấn đề quỷ gì, còn nữa, tại sao phải đột nhiên thẹn thùng, luôn cảm thấy có cái chuyện kỳ quái gì phát sinh
"Không phải"
Bộ Ẩn Lạc mặt không hề cảm xúc đồng thời nhanh chóng quay đầu, đối với người bên giường này duy trì trạng thái lạnh lùng
"Vậy vậy người đó là S a"
"Không phải"
Trả lời nhanh chóng mà trực tiếp cỡ nào, cái này trái lại làm cho người ta không cách nào tin nổi
"Oh, vậy một thân vết roi và vết cắn này có thể giải thích không qua a. Ta muốn nghe toàn bộ quá trình, tốt nhất đầy đủ...."
"Câm miệng"
Bộ Ẩn Lạc nghiêm mặt đánh gãy, không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt Vân Huyền giống như dáng vẻ cái túi
"Hắc, ngươi đừng vô vị như vậy mà, cũng không thể để bầu không khí luôn lúng túng, chi bằng tán gẫu đề tài thú vị chút"
Bộ Ẩn Lạc quay đầu lại, vừa vặn nhìn lên vẻ mặt người thật buồn cười của Vân Huyền, trên mặt đột nhiên hiện ra một nụ cười
"Vậy chúng ta thì bàn xem Phác Vân Oánh được rồi, ta nghĩ người này ngươi chắc quen, đúng không, Vân tiểu thư"
"Ngươi!"
Thời điểm nghe được ba chữ Phác Vân Oánh nụ cười trên mặt Vân Huyền lập tức cứng đờ, sau đó biến thành âm trầm
"Ngươi làm sao sẽ biết cái tên này"
"Ta tên Bộ Ẩn Lạc"
"Hừ, ta nói a, hóa ra là người Bộ gia, nghe tên, chắc là con thứ chứ"
Vân Huyền rất nhỏ mọn, nhỏ mọn đến không tha cho một cái tên, phàm là có người chạm đến, thì sẽ trợn mắt tất báo
"Ha, thật nhỏ mọn"
Bộ Ẩn Lạc một trận cười nhẹ thu được một cái trợn mắt
"Không phải a, ta a, không phải con thứ, trước đây, ta tên Bộ Ưu"
Đại khái hiểu ý tứ trong lời nói của Bộ Ẩn Lạc, Vân Huyền trầm mặc, ở trước khi phát hiện tất cả, cô ấy là Phác Vân Huyền, cùng nữ nhân kia một họ, sau đó, đại khái là chính mình quá uất ức rồi đó, cả người thân thiết đều bị nữ nhân kia cướp đi
Không biết làm sao, trong lòng Vân Huyền đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác đồng bệnh tương liên, lại nghiêng về phía sau nằm ở bên cạnh Bộ Ẩn Lạc
"Vậy vậy người kia đâu, người đem ngươi đánh thành như vậy, lại là nhà nào"
"Chị ấy họ Trần"
".... Thiếu hiệp thật dũng khí"
Muốn nói ngọn nguồn của lĩnh nam Trần gia và vọng giang Bộ gia có thể đi sâu rồi, dùng một câu nói vậy cũng thực sự là hai bên như nước với lửa, mà trước mắt cô ấy thì có người bộ gia không cần mạng yêu thích người Trần gia
"Bị đánh thành như vậy ngươi thật đúng là đáng đời"
Vân Huyền bảo đảm, cô ấy nói lời này không có nửa điểm ý tứ châm biếm, hoàn toàn là đang cười. Cười xong cô ấy đột nhiên phát hiện chỗ nào không đúng
Trần gia không giống Bộ gia, đó là giáo dục hướng tới con cái ít ỏi tôn trọng lập gia đình