Chương 18: Xin ngươi đi chết, có được không?
Vân Huyền lập tức không có khống chế tốt âm lượng rít gào lên tiếng, Phác Vân Oánh muốn tới trấn Vọng Giang? Tin tức này đối với nàng ấy mà nói với trời sập xuống không có gì khác biệt!
"Xuỵt, âm thanh nhỏ một chút, ngươi gọi một câu nữa, không đợi Phác Vân Oánh đến giết thì ta đem ngươi giết chết trước"
Bộ Ẩn Lạc nữ nhân chết bầm này dù bận vẫn ung dung dựng thẳng lên một cái ngón tay trỏ đặt ở trên môi, Vân Huyền hoàn toàn thì muốn đập đầu vào tường tự sát
"Mau để cô ta ra giết ta đi, để tránh ta đến thời điểm đó sống không bằng chết. Lại nói ngươi không phải mới vừa còn sa sút muốn chết sao?"
"Ha, xem được kịch tâm tình đều thay đổi tốt rồi"
Si*t! Vân Huyền ở trong lòng nổ tung một câu chửi bậy, bắt đầu suy nghĩ nữ nhân trước mắt này chém ra có phải đều là đen, rất muốn thử xem!
"Được rồi, phòng khách ở bên kia, ngủ ngon!"
Bộ Ẩn Lạc vô cùng ôn nhu chỉ rõ phòng khách cho Vân Huyền, nhẹ nhàng đẩy một cái, chính mình cũng trở về phòng ngủ, ngày kế lại mở cửa phòng ra thì nhìn lên một con gấu trúc vùi ở trên ghế sofa còn đang ngổn ngang
"Ngươi không cần đi làm sao?"
Vân Huyền quay đầu liếc nhìn người nào đó ngủ đến tinh thần thoải mái, lại nhìn điện thoại, quyết tâm chịu chết, ai cũng không nên cản nàng ấy. Mà tiếng chuông điện thoại vào lúc này mãnh liệt, chết cũng không cho nàng ấy sống yên ổn
"Vân Huyền! Ngươi chết đi đâu rồi! Còn chưa tới đi làm! Ngươi lại muốn xử lý kỷ luật à!"
"Đội trưởng. Ta đã chết rồi, rảnh rỗi giúp ta quét mộ, mùng một 15 đốt chút giấy"
Trả lời uể oải để đầu bên kia điện thoại trầm mặc 3 giây, phát ra rít gào càng to lớn hơn, Vân Huyền dời đi điện thoại, tạm thời không nghe thấy, hiện tại đầy đầu nàng ấy đều đang muốn làm sao né tránh Phác Vân Oánh, công tác cái gì trước tiên đi qua một bên đi
"Này, ngươi đi đâu"
"Hôm nay 15, ta muốn về Bộ gia, ngươi chậm rãi chơi, lúc đi cài cửa lại"
Nói xong Bộ Ẩn Lạc thì đóng cửa lại, bỏ lại một mình Vân Huyền đối mặt gian phòng trống rỗng, và hai con con mèo. Bộ Ẩn Lạc Nnoài cửa khóe miệng nhanh chóng rủ xuống, trong mắt mang lên ánh sáng lạnh, tính toán thời gian Bộ Lâm cũng có thể phát hiện chuyện đó rồi, như vậy nàng cũng có thể tiếp tục kế hoạch rồi
Một trận cơm tối ăn đến Bộ Ẩn Lạc đau dạ dày không ngừng, đối mặt một đám người như vậy, bên cạnh còn ngồi Bộ Nhạc Nhạc đầy mặt cười khúc khích, nàng thật sự là không có cách nào bình yên
"Lạc Lạc, mấy ngày nay em đi đâu, tìm khắp nơi không thấy em"
"Ân, chỉ là có bằng bè tìm em chơi, ở chỗ khác ở hai ngày"
Bộ Duy vẫn là nói chuyện với nàng ôn nhu tinh tế như vậy, Bộ Ẩn Lạc cười đáp lời, lại ở sau khi tiễn đi Bộ Duy trong nháy mắt trở về mặt không hề cảm xúc
"Tỷ tỷ! Chúng ta nói chuyện phiếm có được hay không vậy"
Quả nhiên, Bộ Nhạc Nhạc cái ngu ngốc phiền người này ở trước cửa phòng của nàng chờ nàng, Bộ Ẩn Lạc liếc mắt trên tay người này ôm lấy cái gối, nhìn dáng dấp trong thời gian ngắn còn không muốn đi?
"Không có gì trò chuyện, không còn sớm, ngủ đi"
"Này, tỷ tỷ! Tỷ tỷ!"
Bộ Nhạc Nhạc vì ngăn cản nàng đóng cửa lại đem tay vươn đến trên trên khung cửa, Bộ Ẩn Lạc cưỡng ép đè lấy kích động đem cửa mạnh mẽ khép lại, sắc mặt càng lạnh hơn một phần
"Đừng như vậy mà, chúng ta cũng không có cố gắng nói mấy câu"
Bộ Nhạc Nhạc thuận thế thì từ trong khe cửa chen lấn đi vào, Bộ Ẩn Lạc nhìn chằm chằm người này, đang suy tư lấy tư thế gì đem em ấy ném ra ngoài tốt hơn
"Đến đi tỷ tỷ, chúng ta tán gẫu ba ba có được hay không"
Người này lại vẫn ngồi ở trên giường của nàng vỗ vỗ địa phương bên cạnh ra hiệu Bộ Ẩn Lạc ngồi đó, là không thể nhịn được nữa
"Ta và Tam tiên sinh không phải rất quen, muốn biết cái gì tự mình đi hỏi hắn, cho nên ngươi có thể đi ra ngoài"
Mở ra cửa phòng đúng lúc kêu gào với Bộ Nhạc Nhạc đi ra ngoài, em ấy nhìn tỷ tỷ cùng mình đồng nhất khuôn mặt, gương mặt vẫn cười cuối cùng không kềm được, cụp xuống khóe miệng
"Tỷ tỷ chị có phải rất ghét em không?"
"Phải"
"Có bao nhiêu chán ghét?"
"Giết được ngươi,