Trích Tiên

Lôi kéo


trước sau

Editor: Lạc

Hắc cẩu yêu đã trở về một con chó bình thường, hai hoa yêu cũng không làm được việc gì. Người dân Hắc Lâm thôn khi xuất thôn sẽ không gặp nguy hiểm nữa. Nghĩ như vậy, Lý Triều Ca không quay lại làm phiền những con quỷ nhỏ đó, mà tiếp tục đi về phía trước.

Con đường sau đó bình lặng, Lý Triều Ca đi bộ bốn ngày, cuối cùng bước ra khỏi ranh giới của Hắc Sâm Lâm, nhìn thấy ánh nắng chói chang bên ngoài.

Lý Triều Ca không khỏi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hắc Lâm hồi lâu. Trong rừng thật yên tĩnh, cho dù là buổi trưa, trong rừng cũng không nhìn thấy bầu trời, chỉ có những đốm sáng rải rác hắt lên cỏ. Thế giới bên ngoài ấm áp và tươi sáng, khu rừng yên tĩnh và im lặng, sự tương phản sắc nét đến mức Lý Triều Ca gần như nghi ngờ rằng tất cả đây chỉ là một giấc mơ.

Vượt qua Hắc Sâm Lâm là một giấc mơ, gặp Hắc cẩu yêu là một giấc mơ, và nhìn thấy một tiên nhân mười hai tuổi cũng là một giấc mơ.

Nhưng Lý Triều Ca sờ vào túi đựng tên, không gian trống bên trong cho nàng biết rằng không phải vậy. Nàng thực sự rời khỏi sơn thôn nơi nàng sống từ nhỏ tới lớn và gặp vị tiên nhân kia.

Lý Triều Ca đột nhiên giống như hạ quyết tâm, nhìn về phía Hắc Sơn Lâm lần cuối, sau đó kiên quyết xoay người, đi về phía trước không

nhìn lại. Những người vứt bỏ nàng, quá khứ đó không nhớ lại; những người làm phiền lòng nàng, hôm nay ngày càng nhiều ưu phiền, con đường của nàng đang ở phía trước.

Nam Lâm trấn dựa lưng vào rừng núi, trước mặt bị nước bao quanh, do vị trí độc đáo của nó, nó đã trở thành thị trấn phồn hoa nhất gần đây. Thương nhân từ Nam tới Bắc, hoặc các hiệp khác muốn đến Hắc Sâm Lâm để thử vận may, tất cả đều định cư tại Nam Lâm trấn.

Bạch Thiên Hạc ngồi trong tửu lâu, trên tay cầm ly rượu, tay còn lại đặt lên đùi, du dương theo điệu tỳ bà. Một ngày trước hắn từ trong Hắc Sâm Lâm đi ra, liền gọi phòng tốt nhất, cả ngày đêm ngủ trong phòng, đến bây giờ Bạch Thiên Hạc mới thay y phục sạch sẽ, gọi một bàn rượu ngon và thịt, còn có thiếu nữ xinh đẹp đàn tỳ bà giúp vui, Bạch Thiên Hạc mới cảm thấy hắn đã sống lại lần nữa.

Hắn dựa vào lan can uể oải nhìn xuống lầu, cho rằng đây là sinh mệnh của một con người. Cho là hèn nhát thì hèn nhát vậy, Hắc Sâm Lâm là chỗ quỷ quái, không xông vào cũng được.

Bạch Thiên Hạc đã thành danh từ lâu, bốn biển là nhà. Cách đây không lâu, hắn ta đã cá




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện