Trên thực tế, Tuyết Lạc tin vào những gì Phương Diệc Ngôn nói.
Bởi vì cô biệt răng Phương Diệc Ngôn là một người rât nghiêm túc.
Nêu không có tám chín phân chắc chắn thì anh sẽ không thê hiện những nghi ngờ này với cô.
Và tất cả những gì anh ta phân tích hoàn toàn khớp với những nghi hoặc trong lòng cô!
Nói cách khác, Tuyết Lạc đã tin rằng Phong Lập Hân mà cô tiếp xúc là Phong Lập Hân giả.
Ít nhất là cực kỳ nghỉ ngờ!
Cho nên Tuyết Lạc phải dùng sự thật để xác minh những nghỉ ngò trong lòng mình.
Bài giảng ngày hôm nay Tuyết Lạc thực sự theo không kịp.
Thậm chí ngay cả khi điểm danh đều là Viên Đóa Đóa nhanh trí thay cô hô “có”.
“Tuyết Lạc, cậu đang nghĩ gì vậy?
Phương Diệc Ngôn đã nói gì với cậu?
Hại cậu cả ngày nay đều như người mắt hồn mắt vía.” Viên Đóa Đóa hỏi.
“Đừng hỏi tớ nữa, cậu tiếp tục nghe giảng đi.” Tuyết Lạc khẽ thở dài.
Cô nhớ tói đêm hôm đó, điện thoại bàn của Phong gia reo vào lúc nửa đêm.
Khi đứng dậy, cô không ngờ lại thấy “Phong Lập Hân” đang chùm chăn, đặc biệt là khuôn mặt của anh được che kín mít.
Còn tự biện hộ nói, anh n lắng Tuyết Lạc sẽ sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt của anhl Bây giờ nghĩ lại, đoán chừng người đàn ông này thật sự lo lãng cô sau khi nhìn thây khuôn mặt thật của anh ta sẽ “sợ hãi” bởi vì đó chính là khuôn mặt của Phong Hàng chiết Một gương mặt chưa giả trang!
Còn có, những nghỉ ngờ khác có thể dễ dàng giải quyệt hơn rồi! Ví dụ, điện thoại của Phong Hàng Lãng hai lần liên tục đều xuất hiện bên người “Phong Lập Hân”, đây căn bản không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên! Vì “Phong Lập Hân” vôn dĩ là Phong Hàng Lãng giả dạng !
Phẫn nộ cùng với cảm giác bị lừa gạt ập tới, Tuyết Lạc nghiền răng nghiên lợi,