Tuyết Lạc lắc đầu liên tục.
Hai người cứ như vậy ngôi ở bậc thang, kẻ đau lòng nghẹn ngào rơi nước mát, kẻ lăng lặng ngôi bên cạnh.
Sau một hồi nức nở, Tuyết Lạc mới ngừng khóc, nói: “Phương Diệc Ngôn, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi vì cái gì? Đã giúp em vạch trần âm mưu của Phong Hàng Lãng?” Phương Diệc Ngôn hỏi ngược lại, sau đó như lại thở dài: “Nếu biết trước em sẽ buồn như vậy thì tôi đã không vạch trần anh ta!”
Phương Diệc Ngôn hiểu, Tuyết Lạc càng buồn bao nhiêu thì cô càng cảm thấy không an tâm về người đàn ông tên Phong Hàng Lãng bây nhiêu.
Phương Diệc Ngôn có một linh cảm rât xâu và mạnh mẽ răng, Phong Hàng Lãng có thể sẽ sử ; dụng âm mưu và thủ đoạn như vậy đề cưỡng ép chiếm lầy Tuyết Lạc.
Nhưng Phương Diệc Ngôn thực sự không tiện mở miệng hỏi về chuyện của Tuyết Lạc, anh ta và cô chưa đủ thân quen đề việc gì cũng có thể hỏi han.
“Không vạch trần anh ta sao? Chẳng lẽ anh cũng là đồng bọn của Phong Hàng Lãng giông như bọn họ?”
Tuyết Lạc, người đã khóc nức nở một lúc lâu, dường như không thể thoát ra khỏi nỗi uất hận đối với Phong Hàng Lãng, cô cần phải giải tỏa cảm xúc của mình, vì vậy, Phương Diệc Ngôn trở thành nơi chút giận của cô.
“Họ? Còn ai nữa?” ng Diệc Ngôn cau mày hỏi.
Tuyết Lạc mím môi giống như không muôn nói thêm về vân đề này.
Còn có thể là ai nữa, dì An và quản gia Mạc, thậm chí có khả năng chính Phong Lập Hân cũng tham gia.
Thế thì gia đình này quá quái đản và hèn hạ rồi!
Tuyết Lạc thật sự không biết nhà bọn họ cấu kết lừa gạt cô có ý nghĩa gì!
Lâm Tuyết Lạc cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé bình thường, có cân đến cả một nhà điều động nhân lực bắt nạt cô không?
Thấy Tuyết Lạc không trả lời câu hỏi của ] Phương Diệc Ngôn không tiếp tục hỏi nữa mà nói một cách chắc chắn giống như một lời hứa hẹn: