“A lô, Đại thiếu gia à… sao sớm như vậy cậu đã gọi vê rồi? Có phải là muôn ăn cái gì đúng không? Cậu cứ nói với dì An, dì An sẽ đi làm cho cậu.” Dì An nhanh môm nhanh miệng, nói liền hai ba câu để dành thế chủ động trước.
-Dì An, tôi không.
muốn ăn cái gì cả?
Du Du đâu? Cô ây đã dậy chưa? Tối qua cô ấy ngủ có ngon không? Ở Phong gia có quen không?”
Quả nhiên Đại thiêu gia Phong Lập Hân chỉ quan tâm đến mỗi Lam Du Du thôi.
Một hơi đã hỏi nhiều câu hỏi như vậy rồi.
Đối với Lam Du Du, Phong Lập Hân thật sự yêu cô ta, yêu đên nồi vào tận xương tủy rồi.
Tiếp theo, dì An không biết phải làm thệ nào nữa.
Nếu để cho Đại thiếu gia biết được Lam Du Du đã bị Nhị thiểu gia cho người nhét lại, vậy Đại thiếu gia sẽ phát điên mát!
Cũng không biết Nhị thiếu gia đã đi đâu rồi, cũng không biết nh: đã nhốt Lam Du Du ở đâu nữa, không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì nữa.
“Lam Du Du tiểu thư vẫn còn ngủ.”
Có thê giâu đi một lúc.
Dì An cũng chỉ ra cách hoãn binh này.
“Du Du còn ngủ sao? À, vậy cứ đề cô ây ngủ tiếp đi, đừng quây rẫy cô ấy.
Phong Lập Hân cảm thây thât vọng rõ rệt, nhưng anh ta không nỡ đề người giúp việc quây rây giâc ngủ của người phụ nữ.
“Đúng rồi dì An, Du Du rất thích ăn bánh ngọt kiểu Tây.
| Dì làm một ít bánh kem vị việt quất đi, Du Du thích ăn cái Còn có hải sản nữa, Du, Du cũng thích ăn nữa.
Nhớ nêm nếm thanh đạm thôi…”
Tình yêu Phong Lập Hân dành cho Lạm Du Du là ngập tràn.
Từ ăn uông đến nơi ở, Phong Lập Hân quan tâm đến từng chỉ tiết nhỏ trong sinh hoạt của Lam Du Du.
Dì An nghe được máy lời này cảm thấy khó chịu vô cùng, Đại thiếu gia có một người phụ