Phương Diệc Ngôn đã nói đến như vậy, Tuyết Lạc thực sự không từ chối ý tốt của anh được.
Nhìn quanh khắp nơi hai đầu ngõ nhỏ, trong tiềm thức, Tuyết Lạc cảm thầy mình và Phương Diệc Ngôn nên đi ra từ đầu ra chứ không phải quay trở lại.
“Phương Diệc Ngôn, chúng ta đi ra từ đầu ra thôi.
Em có dự cảm, chắc hẳn là Phong Hàng Lãng chờ chúng taở chỗ vừa mới vào, chứ không phải ở đầu ra.”
Có lẽ là ở chung với người đàn ông tính khí thất thường kia lâu rôi, giác quan thứ sáu của Tuyết Lạc nói cho cô: Chắc chắn đầu ra an toàn.
“Được rồi, chúng ta cùng nhau ra từ đầu ra đi.” Phương Diệc Ngôn sải bước lên xe máy, Tuyết Lạc cũng ngôi lên theo.
Khi cách đầu ra còn chưa đến 20 mét, Phương Diệc Ngôn dừng xe lại: “Tuyết Lạc, em chờ ở đây, anh đi xem xem chỗ đầu ra, xem xe Phong Hàng Lãng có ở đây không.”
Phương pháp đề phòng một cách chu đáo này đúng là không tệ: Chẳng những có thê thăm dò tình hình, còn có thê rút lui.
Nếu Phong Hàng, Lãng ở chỗ đầu ra, anh ta lại quay về đi từ lối vào.
Dù sao Ferrari của Phong Hàng Lãng cũng không đi được vào trong ngõ nhỏ.
“Anh với em cùng đi đi.” Tuyết Lạc xung xe, đi theo phía sau Phương Diệc Ngôn.
Họ đề xe máy dừng ở trong ngõ nhỏ hơn 20 mét rồi lén lút yên lặng đi bộ đến đầu ra của ngõ.
Đầu ngõ, Phương Diệc Ngôn giấu Tuyết Lạc ở phía sau, tự mình liếc mắt nhìn ra ngoài thăm dò xung quanh.
“Là Phong Hàng Lãng!” Phương Diệc Ngôn khế ngạc nhiên hô lên.
Tuyết Lạc cũng theo sau dò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua: Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phương Diệc Ngôn, Ferrari của người đàn ông ác ma kia thật sự đỗ ở đầu ra ngõ nhỏ.
Thật sự đúng là muốn ôm cây đợi thỏ với hai người họ.
“Phương Diệc Ngôn, chúng ta làm sao bây giờ?”
Trong