“Phong Hàng Lãng, anh muốn trừng phạt tôi như thê nào mới hả giận?”
Tuyết Lạc cố gắng để mình bình tĩnh lại, áp chế lửa giận của mình đề không tranh cãi với người đàn ông này.
Cô biết, trong thành phố cũ kĩ yên tĩnh này, bất kì sự phản kháng nào của cô cũng đều là vô ích.
Vì có thể bảo vệ tiêu bảo bói ở trong bụng, Tuyết Lạc tình nguyện nghe Phong Hàng Lãng sỉ nhục và chửi rủa, chỉ cần không quá đáng quá.
“Em nói xem?” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiếng: “Lâm Tuyết Lạc, một người phụ nữ có chồng như em, đêm hôm khuya khoắt Vui về với người đàn ông khác ở phòng khiêu vũ, sau khi bị tôi bắt gian thê nhưng còn dám bỏ trồn? Em nói xem tại sao tôi phải trừng phạt em?”
Hóa ra người đàn ông này hiểu lầm răng mình và Phương Diệc Ngôn vừa khiêu vũ xong rồi cùng nhau ra khỏi trung tâm huân luyện vũ đạo?
Anh lại dùng dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt đó đề đòi lại công lý cho anh trai mình sao?
Mình với người đàn ông khác ở bên nhau là sai, vậy ở cùng Phong Hàng Lãng anh thì sao? Chăng phải là càng sai à?
“Tôi ở ngoài cửa trung tâm huấn luyện ngẫu nhiên gặp được Phương Diệc Ngôn.
Tôi đến đó là đề phụ đạo cho các cô các chú ở đội khiêu vũ hữu nghị, vì kiếm tiền!”
Tuyết Lạc tóm tắt rõ ràng rồi giải thích với IPháẨ Hàng Lãng.
Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, tỏm lại Lâm Tuyết Lạc không thẹn với lương tâm là được.
“Kiêm tiên? Em rất thiêu tiên sao? Phí sinh hoạt mà quản gia Mạc đưa không.
đủ sao?” Phong Hàng Lãng lạnh giọng hỏi lại.
“Tôi không muốn dùng cái tiền chơi gái đó của anh! Tuy mạng tôi thấp hèn nhưng tôi có tâm lòng thanh cao!”
Tuyêt Lạc căn răng nói.
Phong Hàng Lãng hơi híp mắt, bắt đâu nhìn lại người phụ nữ đang ngồi trên ghê phụ bi tráng giỗng như đang ra pháp trường một lần nữa.
“Tiền tôi cho mà