CHƯƠNG 184: CÓ PHẢI LÀ CÔ ĐANG MỘNG XUÂN KHÔNG?
Triệu Mịch Thanh không giải thích quá nhiều với cô: “Có một số việc tôi vẫn còn chưa xác định được, nhưng em không cần phải quá thân thiết với cậu ta đâu.”
Lương Hạnh yên lặng suy nghĩ mấy giây, vào lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên cô mới giống như là tỉnh táo lại, lười nhác cười một tiếng: “Sẽ không phải là anh cảm thấy tôi với cậu ấy thân thiết quá cho nên ghen đó chứ.”
Người đàn ông không cãi lại, giọng điệu vẫn bình thường chậm rãi: “Em thông minh như vậy, cần gì phải nói thêm một câu nữa, tôi cho rằng là ngày hôm đó ở bệnh viện tôi đã nói rất rõ ràng, cho dù là con hay là em tôi cũng chưa từng suy nghĩ là sẽ giao cho người khác.”
“...”
Ăn trộm từ Truyện hay online vui lòng ghi nguồn. Cập nhật sớm nhất tại CHƯƠNG 184: CÓ PHẢI LÀ CÔ ĐANG MỘNG XUÂN KHÔNG?.
Website này ăn trộm không ghi nguồn làm nhóm dịch Truyện hay online không có kinh phí dịch tiếp.
Biểu cảm của Lương Hạnh ngưng đọng, có một loại cảm giác tim đập rộn lên, hít thở không thông.
Bạn đang đọc truyện trên website Truyen hay online.com
Đúng là một cách biểu đạt nhẹ nhàng mà lại bất ngờ.
“Còn không phải là vì đứa bé à.” Cô nhỏ giọng tự giễu, cầm lấy đũa bắt đầu cúi đầu xuống dùng cơm, cánh môi vểnh lên như có một đường cong như có như không.
Website này ăn trộm không ghi nguồn làm nhóm dịch Truyện hay online không có kinh phí dịch tiếp.
“Trẻ con tìm ai cũng có
thể sinh ra được.” Giọng nói của người đàn ông dịu dàng.
Đọc trên website Truyen hay online.com để ủng hộ nhóm dịch các bạn nhé.
“...”
Ăn trộm từ Truyenhayonline.com vui lòng ghi nguồn
Lương Hạnh thừa nhận là cô lại rung động.
Cái miệng nhỏ cử động, chậm chạp nhai đồ ăn, chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, giọng nói của cô mềm mại có chút mất tự nhiên: “Tôi sẽ chú ý, anh ở bên đó cũng nhớ là nghỉ ngơi... lúc, lúc nào trở về... nói với tôi một tiếng.”
“Ừ, đợi đến lúc em đến Kinh Đô rồi thì gửi tin nhắn cho tôi.”
“Hả?” Lương Hạnh hơi giật mình,: “Anh muốn cái này để làm gì vậy, nếu như bên phía bọn họ thật sự bộn bề nhiều việc, chắc có lẽ là tôi sẽ không ở lại mà về ngay.”
“Cứ gửi tin nhắn cho tôi là được rồi.” Người đàn ông không giải thích nhiều.
Lương Hạnh không cãi lại anh, ồ lên một tiếng rồi cúp điện thoại.
Để điện thoại di động xuống, trong đầu của cô xuất hiện lời nói lúc nãy của người đàn ông, ánh mắt lại dừng mấy giây trên màn hình điện thoại, trên gương mặt xinh đẹp chậm rãi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng mà bộ dạng đang vui sướng có che đậy cũng không thể che đậy được.
1998780_1_25,60 1998780_2_25,60