Triền Miên Sau Ly Hôn

Tôi cần một lời giải thích


trước sau

Với cái bụng như vậy thì chắc chắn không phải do ăn nhiều.

Một giây sau, Triệu Mịch Thanh đứng dậy, anh nói với mấy người tổng giám đốc Quý đang ngồi chung bàn một tiếng rồi sầm mặt, rảo bước đi tới phòng vệ sinh.

Lương Hạnh nhanh chóng chạy vào phòng, cô ôm bồn cầu cả buổi cũng không nôn được gì, cả người mệt lả.

Tại sao sau khi mang thai xong, cô lại không thể ngửi được mùi tanh chứ?

Lương Hạnh lấy nước ấm rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên, cô bất ngờ nhìn thấy qua gương, Triệu Mịch Thanh đang đứng sau lưng mình, nhìn chằm chằm vào cô, toàn thân cô cảm thấy rất ngột ngạt.

Lương Hạnh làm như không nhìn thấy, cô lấy giấy lau tay rồi định đi lướt qua anh.

"Lương Hạnh." Triệu Mịch Thanh nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt âm trầm: "Tôi cần một lời giải thích."

"Anh Triệu à, anh biết tưởng tượng quá rồi đấy?" Lương Hạnh cảm thấy cổ tay bị anh nắm chặt nóng hừng hực, cô giả vờ bình tĩnh trả lời: "Chỉ là ăn no quá mà thôi..."

Triệu Mịch Thanh cắt ngang lời cô: "Ăn no không phải như vậy."

Ánh mắt của anh quá sắc bén khiến cho Lương Hạnh hoảng hốt hơi rụt vai lại, cô biết không thể thoát khỏi tay anh được, cho nên cô thẳng thắn thừa nhận: "Đúng đó, tôi đang mang thai."

Không khí dường như lắng đọng, Triệu Mịch Thanh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

"Nhưng mà mới hơn một tháng thôi." Lương Hạnh biết rõ người đàn ông này như thế nào, nếu cô nói ra chân tướng thật, chắc chắn cô sẽ không thể giữ đứa bé lại được, bởi vì anh ấy sẽ không cần.

Lương Hạnh ngẩng đầu nhìn Triệu Mịch Thanh, cô cười khẩy một tiếng: "Anh không cần nghi ngờ lời tôi nói, mỗi lần Anh Triệu lên giường đều tính toán chuẩn như thế nào, không phải trong lòng anh hiểu rõ nhất hay sao?"

Triệu Mịch Thanh không nói gì, chỉ nhìn Lương Hạnh chăm chú.

Anh không phủ nhận, sau khi Lương Hạnh thừa nhận mình mang thai, tâm trạng của anh rất phức tạp, anh không biết phải đối mặt với sinh mạng đó như thế nào, nhưng chỉ một giây sau Lương Hạnh lại nói cho anh biết, đứa bé không phải là của anh, trong lòng anh lại thấy bực bội khó nói nên lời.

Cuối cùng, Triệu Mịch Thanh buông tay: "Vậy sao, thế thì chúc mừng."

Không nói thêm nửa câu thừa nào nữa, anh xoay người rời đi.

Cửa phòng vệ sinh đóng lại, rốt cuộc Lương Hạnh cũng không chịu nổi nữa, cô tựa vách tường trượt xuống, tay sờ lên bụng dưới.

Chỉ cần có thể bảo vệ được đứa bé là đã tốt lắm rồi.

Lương Hạnh nôn nghén khá nghiêm trọng, có lúc nửa đêm cô cũng phải chạy vào nhà vệ sinh để nôn, liên tiếp mấy ngày như vậy, hơn nữa lại mang giày đế bằng, cho nên rốt cuộc mẹ Lương cũng phát hiện ra có điều kỳ lạ.

Bà nghiêm mặt hỏi: "Con mang thai à?"

Lương Hạnh vâng một tiếng, sắc mặt mẹ Lương càng sầm xuống, cuối cùng bà thở dài một hơi.

Mặc dù Hướng Hoành Thừa thường xuyên dẫn Xuyến Chi tới nhà chơi nhưng bà thấy rõ Lương Hạnh không hề có ý gì với Hướng Hoành Thừa, hơn nữa con gái và Triệu Mịch Thanh chỉ vừa mới ly hôn, cho nên trăm phần trăm đứa bé này là của Triệu Mịch Thanh.

"Mẹ à, con có thể cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé, đó là một sinh mệnh." Lương Hạnh vuốt ve bụng dưới, cảm thận sinh mạng trẻ thơ: "Con muốn cố gắng nuôi đứa bé, cho nó những điều tốt nhất."

"Vậy con có nghĩ tới chuyện sau đó con sẽ thế nào không?"

Lương Hạnh cười cười, an ủi mẹ: "Mẹ ơi, lương tháng của con mấy chục triệu cơ mà, còn có thể được tăng lương nữa, mẹ còn sợ con không nuôi nổi mẹ và cháu ngoại của mẹ sao?"

Mẹ Lương vỗ vỗ mu bàn tay cô, không lên tiếng, nhưng đó cũng thể hiện bà ngầm cho phép Lương Hạnh.

Ngày nghỉ, lúc Lương Hạnh đi tìm Xuyến Chi thì tình cờ Hướng Hoành Thừa cũng ở đây.

Anh thử tìm bảo mẫu cho Xuyến Chi, thấy cô bé không phản đối nên để lại, nhưng mà chỉ cần công ty rảnh rỗi, anh sẽ ở nhà với Xuyến Chi.

Hướng Hoành Thừa cầm hai vé đi du thuyền đưa cho Lương Hạnh, nói: "Tình cờ trúng thưởng này, anh thấy gần đây em có vẻ không vui, hay là em xin nghỉ vài ngày ra ngoài chơi với bạn một chuyến đi."

"Đi Nhật Bản năm ngày bốn đêm à?" Lương Hạnh cũng thích đến những nơi như thế ngắm cảnh, chỉ là Châu La La thà ở nhà làm tổ cũng không muốn ra ngoài chơi với cô.

Xuyến Chi cũng lại gần ba mình, muốn nhìn xem thử là cái gì.

Lương Hạnh bật cười: "Bạn em không rảnh rồi, không thì đi với anh đi, em thấy Xuyến Chi cũng muốn đi chơi đó."

Gần đây tâm trạng của cô thay đổi thất thường, ra ngoài đi dạo cũng tốt cho đứa bé.

Hướng Hoành Thừa gật đầu: "Được, vậy mình đi
chung."

Sau khi xin phép nghỉ xong xuôi, Lương Hạnh xách vali hành lý, đi cùng Hướng Hoành Thừa lên du thuyền sang thăm thú Nhật Bản.

Có người nói chiếc du thuyền này do một công ty giàu có của Nhật Bản tìm người đóng nên, nó có tổng cộng 12 tầng, có cả sàn nhảy, bể bơi và sân golf, không thiếu thứ gì cả, đây đúng là thiên đường giữa nhân gian, chỉ chuyên tiếp đón du khách lên du thuyền ngắm cảnh.

Lương Hạnh ở phòng trên tầng tám, sát bên phòng nhảy, có lẽ buổi tối sẽ ồn ào, cô sợ ảnh hưởng đến đứa bé nên chủ động tìm lễ tân muốn bỏ thêm tiền để đổi sang phòng khác tầng mười một.

Chỉ là sau khi Lương Hạnh trình bày rõ mong muốn đổi phòng, lễ tân lại xin lỗi đáp lời: "Xin lỗi cô ạ, chỉ có khách Vip mới được hưởng phục vụ đổi phòng thôi."

"Vậy tôi làm thẻ Vip được không?"

"Ngại quá, thẻ Vip của chúng tôi có hạn, nhưng nếu bạn cô có thẻ Vip thì cô cũng có thể dùng chung."

Lương Hạnh đỡ eo, đứng lâu khiến eo cô hơi mỏi, trong lòng chửi thầm không thôi.

Cô muốn đổi sang một chỗ thoải mái hơn mà khó khăn thế à!

Không đổi được phòng ngủ, Lương Hạnh ủ rũ cúi đầu rời đi, nhưng cô vừa mới rời khỏi quầy lễ tân thì lại tình cờ bắt gặp Triệu Mịch Thanh đi lướt ngang qua cửa kính, dù chỉ khoác trên mình một chiếc áo gió dáng dài mà trông anh cũng rất phong cách.

Hình như Triệu Mịch Thanh không nhìn thấy Lương Hạnh, anh đi thẳng tới quầy lễ tân, đưa một tấm thẻ ra, giọng nói trầm thấp.

"Cho tôi một phòng."

"Được ạ." Nhân viên lễ tân nhận thẻ mà anh đưa rồi bận rộn gõ vào máy tính.

Vì để bảo bối trong bụng có thể ngủ ngon giấc, Lương Hạnh bèn xoay người lại, đi tới trước mặt Triệu Mịch Thanh, cô nhờ vả không biết xấu hổ là gì: "Cái đó, tôi có thể mượn thẻ Vip của anh không, tôi muốn đổi phòng?"

Lương Hạnh cao tầm mét bảy, so với con gái chiều cao của cô không hề thấp nhưng đứng bên cạnh Triệu Mịch Thanh cao hơn cô một cái đầu thì vẫn hơi thấp bé.

Người đàn ông nọ cúi đầu hờ hững nhìn cô một cái, không hề quan tâm đến ý kiến của cô.

Lương Hạnh cảm thấy cổ họng nghẹn tức.

Dẫu sao cũng từng là vợ chồng, đến thẻ Vip mà cũng không cho mượn, đúng là quá đáng.

Lương Hạnh lườm Triệu Mịch Thanh một cái rồi cầm tiền trên bàn lễ tân lên, tức giận phừng phừng rời khỏi đó.

Nhân viên lễ tân sắp xếp phòng cho Triệu Mịch Thanh xong, khi đưa trả thẻ Vip lại cho anh, Triệu Mịch Thanh lại không vội cầm lấy, anh mở miệng nói: "Đổi cho cô gái vừa rồi một phòng khác, cứ bảo là được tặng miễn phí, chỉ cho một mình cô ấy ở."

Dù sao Lương Hạnh cũng mang thai, dù chưa xác định được có phải là con của anh không nhưng ít nhất cũng phải chăm sóc cô, dù sao ở sát bên sàn nhảy cũng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô thật.

Hướng Hoành Thừa biết chuyện ở trên du thuyền này là muốn đổi phòng ngủ thì phải có thẻ Vip, anh bèn gọi điện thoại cho bạn mình hỏi xem thử.

Không ngờ chưa tới nửa tiếng sau, ban quản lý của du thuyền đã tới.

Quản lý đưa thẻ phòng cho Lương Hạnh rồi cười nói: "Cô Lương à, chúc mừng cô, cô là khách hàng may mắn số một trăm trên du thuyền chúng tôi, cho nên chúng tôi quyết định đổi cho cô một gian phòng khác ở trên tầng mười một."

"Thật sao?" Lương Hạnh nhận lấy thẻ phòng, cảm giác giống như mình đang mơ.

Nhưng mà khi nghe thấy yêu cầu của quản lý, chỉ mình cô được ở, ngay lúc đó, Lương Hạnh cũng biết có chuyện mờ ám ở bên trong, nhưng cô cũng không nói gì, dẫn Xuyến Chi cùng đi lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện