Triền Miên Sau Ly Hôn

EM CHẮC CHẮN LÀ MÌNH KHÔNG NGỦ TRONG THANG MÁY


trước sau

CHƯƠNG 223: EM CHẮC CHẮN LÀ MÌNH KHÔNG NGỦ TRONG THANG MÁY

Hừ lạnh một tiếng, cô bỏ rơi anh lại rồi đi về phía xa xa, dưới ánh đèn nê-ông đôi chân dài mảnh khảnh của người phụ nữ bước đi rất nhanh.

Triệu Mịch Thanh rất ít khi ngơ người, dường như cũng không nghĩ đến cô đột nhiên lại trở mặt, nhưng mà vừa suy nghĩ liền đoán được tại sao cô có thể tức giận, tâm trạng lại thoải mái một trận.

Website này ăn trộm không ghi nguồn làm nhóm dịch Truyen hay online.com không có kinh phí dịch tiếp. Đọc FULL bộ truyện Triền Miên Sau Ly Hôn tại đây.


Ăn trộm từ Truyenhayonline.com vui lòng ghi nguồn

Khóe môi cong cong, anh nhanh chân đuổi theo nắm lấy cổ tay của cô kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy, dịu giọng nói: “Đón xe thì phải đến ven đường, em đi về phía bên kia để làm cái gì.”

Lương Hạnh đẩy tay của anh ra, lông mày nhíu lại, gương mặt hậm hực: “Ai nói tôi muốn đón xe hả, tôi muốn ngồi xe buýt, tự anh về trước đi.”

Website này ăn trộm không ghi nguồn làm nhóm dịch Truyen hay online.com không có kinh phí dịch tiếp.


Vừa mới cơm nước xong, cô không có muốn lập tức lên xe, nhưng mà cũng không có tâm trạng đi dạo với anh, ngồi xe buýt đương nhiên là phương thức tốt nhất, hơn nữa lúc này xe buýt cũng sẽ không có nhiều người.

“Được rồi, vậy tôi đi cùng với em.” Người đàn ông gần như là gật đầu không hề do dự chút nào, giọng nói vẫn ấm áp như cũ, ôm cô đi về phía trạm xe.

Lương Hạnh nhăn chặt
lông mày, trên mặt lộ ra một biểu cảm không kiên nhẫn: “Triệu Mịch Thanh!"

“Lương Hạnh, cho dù trở về như thế nào thì em biết rõ là tôi sẽ không bỏ lại em.” So sánh với cô, hình như là người đàn ông vô cùng có kiên nhẫn, dường như là mặc kệ cô muốn như thế nào, từ đầu đến cuối anh đều sẽ có bộ dạng ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên website Truyen hay online.com

Hoàn toàn chính xác, nói từ phương diện nào đi nữa anh cũng không thể nào bỏ cô.

Ăn trộm từ Truyện hay online vui lòng ghi nguồn.


Lương Hạnh không nói gì, yên lặng nhìn anh, cất bước tiếp tục đi lên phía trước.

Trạm xe buýt gần nhất, hơn tám giờ vào buổi tối, không sớm cũng không muộn, người chờ xe có không ít.

Từ đầu đến cuối Triệu Mịch Thanh đều bảo vệ cô ở trong ngực, không nói lời nào, cũng không buông.

Xe buýt chạy tới, Lương Hạnh móc ra một đồng tiền từ trong túi, cô còn chưa kéo lại thì đã nghe thấy hơi thở ấm áp của người đàn ông phun ra ở bên tai: “Tôi không mang theo tiền xu, em trả cho tôi một lần đi.”

"..."

Khóe miệng của Lương Hạnh giật giật, cô vẫn không nói chuyện như cũ, nhưng mà cô lại lấy mấy đồng tiền xu từ trong túi ra.
2005604_1_25,60 2005604_2_25,60

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện