“Đúng vậy.” Lương Hạnh nhét thức ăn vào miệng, thản nhiên trả lời: “Vì vậy nên mới muốn chua.”
“…”
Sau khi xác định được Lương Hạnh không đùa với mình, Hướng Hoành Thừa ôm trán: “Em chỉ nói là anh đóng kịch với em, nhưng em đâu có nói em còn… mang thai, Triệu Mịch Thanh có biết không?”
“Biết, vừa nãy còn gặp anh ấy ở hồ bơi nữa kìa! Nhưng em không nói tháng thai thật cho anh ấy.” Nói đến đây, động tác của cô ngừng lại, nhìn anh, gương mặt tỏ vẻ ngượng ngùng và tội lỗi: “Xin lỗi, em sợ anh ấy nghi ngờ… cho nên nói là của anh.”
Dù sao cũng chưa có sự cho phép của Hướng Hoành Thừa, hơn nữa quan hệ của hai người lúc này cũng chỉ là bạn bè bình thường, cô cũng rất ngại.
Không nghĩ đến đột nhiên Hướng Hoành Thừa lại im lặng, một lúc sau, anh nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc: “Hạnh, nếu như em không để ý, hay là… chúng ta thử xem sao.”
“Khụ…”
Lương Hạnh bị dọa đến mức phát sặc, suýt chút nữa úp cả mặt vào đĩa súp.
“Anh... anh đừng hiểu nhầm, em không có ý đó.” Lương Hạnh ho một tiếng, vội vàng rút giấy ra lau miệng, ngượng ngùng nói: “Em chỉ là muốn giữ lại đứa trẻ này, lúc đó tình huống gấp gáp, không có cách nào khác em mới mượn danh nghĩa của anh, anh… anh đừng nghĩ nhiều.”
Vẻ mặt Hướng Hoành Thừa không có chút nào là đang đùa giỡn, ánh mắt anh thẳng thắn điềm tĩnh: “Anh nghiêm túc đó, muốn nuôi dưỡng đứa trẻ này thì em sẽ cảm thấy rất gánh nặng, những thứ này anh đều có thể phụ trách được, hơn nữa anh tôn trọng ý kiến của em, không cần phải miễn cưỡng, đợi em suy nghĩ xong xuôi rồi trả lời anh.”
Dường như Xuyến Chi nghe hiểu lời của Hướng Hoành Thừa, bé ra sức dụi đầu vào lòng Lương Hạnh, ánh mắt tràn ngập sự mong chờ, hận không thể khiến Lương Hạnh ngay lập tức đồng ý với lời đề nghị của ba bé.
Lương Hạnh mím môi, không nói gì.
Nói thật, sau khi ly hôn với Triệu Mịch Thanh, cô không có ý định tìm người khác kết hôn nữa, cuộc sống hôn nhân quá mệt mỏi, nhưng Hướng Hoành Thừa nói không sai, nuôi con sẽ chịu gánh nặng rất lớn, hơn nữa phía trên cô còn có hai người già, tương lai, cô không chắc chắn được mình có thể gánh vác được bao nhiêu.
Cách một lớp áo, khẽ sờ chiếc bụng mình, cô thậm chí đã cảm nhận được nhịp tim của cục cưng cùng nhịp đập với của cô.
Một lúc lâu sau, giống như đã hạ được quyết tâm, cô gật đầu.
“Được… em sẽ suy nghĩ thật kĩ.”
Hướng Hoành Thừa nở nụ cười, nhìn Xuyến Chi dường như cũng vừa thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngày tiếp theo, Lương Hạnh không còn đụng phải Triệu Mịch Thanh trên du thuyền nữa, cũng có thể do chiếc du thuyền này quá lớn, cô thường xuyên đưa Xuyến Chi đi dạo ở khắp nơi trên du thuyền vào các buổi chiều, vậy nên không gặp được cũng không có gì là lạ cả.
Khi du thuyền đến Osaka vào buổi sáng ngày thứ ba, buổi du lịch tham quan này cũng đã kết thúc.
Lương Hạnh và Hướng Hoành Thừa cùng nhau xếp hàng đi xuống du thuyền, trong đám người phía trước cô nhìn thấy Triệu Mịch Thanh, sau khi đi xuống anh dắt theo mấy người lên xe, rất nhanh đã rời đi mất.
Khách sạn cho xe đến đón Lương Hạnh và Hướng Hoành Thừa, cô ngồi trong xe nhìn những khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, các tòa nhà không quá cao, nhưng đường sá ở đây lại vô cùng sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Đến đây vài ngày cô đều ở trên biển, như thể chưa thật sự từng đến nơi này.
Sau khi xe đi đến trung tâm thành phố, cô kêu dừng lại.
“Đàn anh, anh và Xuyến Chi về khách sạn trước đi, em muốn đi dạo xung quanh.” Lương Hạnh lấy máy chụp ảnh từ balo du lịch ra, cười nói: “Không dễ gì mới được đến đây một chuyến, không chụp vài tấm ảnh thì quả thật rất đáng tiếc.”
“Không được, em đang mang thai mà, muốn đi ra ngoài chơi thì anh đi cùng em.” Hướng Hoành Thừa lo lắng nói, cố chấp muốn đi cùng Lương Hạnh.
Lương Hạnh từ chối, cười cười vẻ bất đắc dĩ: “Mới có hơn hai tháng mà thôi, cũng đâu phải là không đi lại được, em sẽ tự chú ý an toàn, với cả có điện thoại rồi mà, có chuyện gì em sẽ gọi cho anh đầu tiên.”
“Được, vậy em chú ý một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.” Thấy cô cố chấp như
vậy, anh cũng không thể làm gì khác.
“Được, tạm biệt.”
Sau khi taxi rời đi, Lương Hạnh chầm chậm đi dọc theo con đường, thưởng thức phong cảnh xung quanh, lúc nhìn thấy những chiếc biển báo giao thông hoặc các kiến trúc đẹp, cô sẽ dừng lại để chụp vài tấm ảnh.
Lúc này mặt trời không chói, ánh nắng ấm áp chiếu lên người Lương Hạnh, tâm trạng của cô cũng dần dần tốt hơn.
Tuy không hiểu tiếng Nhật, nhưng lúc đến con đường náo nhiệt kiểu gì cung sẽ gặp phải những du khách biết nói tiếng Anh, hỏi họ xem nhà hàng nào ở đây là ngon nhất, cô vui vẻ đến ghé thăm với chiếc máy ảnh của mình.
Đợi sau khi ăn no uống đủ từ nhà hàng ramen cuối cùng đi ra, cô mới nhận ra sắc trời đã tối, xung quanh đều đã lên đèn, phía con đường phía xa cũng đã bày ra vài sạp hàng nhỏ, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
“Đã đi một lúc lâu như vậy rồi à.” Lương Hạnh giơ tay lên nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày lại.
Sợ đàn anh lo lắng, cô nhanh chóng lấy điện thoại từ trong balo ra, định gọi cho anh.
Lúc lấy ra mới biết được điện thoại đã hết pin sập nguồn, cô sờ vào balo một lần nữa, bên trong còn 4500 yên Nhật.
Lương Hạnh đứng ở đường lớn, cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Thở dài một hơi, cô nhìn xung quanh, thấy một cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Hướng Hoành Thừa đợi đến tận bảy giờ hơn, thấy Lương Hạnh vẫn chưa về, gọi điện thoại cho cô thì mãi cũng không thể gọi được, anh lập tức thấy vô cùng lo lắng.
Bế Xuyến Chi vào trong phòng, anh cầm áo khoác đi ra khỏi phòng.
Đi qua sảnh lớn tầng một, anh nói tiếng Anh với nhân viên lễ tân: “Phòng 2207 có một đứa trẻ năm tuổi, bây giờ tôi có việc gấp phải ra ngoài, có chút không yên tâm, phiền mọi người giúp tôi trông chừng.”
“Được thưa anh.”
Sau đó, Hướng Hoành Thừa lại nghĩ ra điều gì đó, cầm điện thoại ra mở kho ảnh, nói: “Tôi có một người bạn, tên là Lương Hạnh, đây là ảnh của cô ấy, một lát nữa nếu như cô ấy trở về, phiền mọi người bảo cô ấy gọi điện thoại cho tôi…”
“…”
Lúc này, cửa lớn khách sạn mở ra, một bóng người cao lớn cùng với một đoàn người phía sau đi vào, vốn dĩ là đi về phía thang máy nhưng dường như nghe thấy tiếng Hướng Hoành Thừa đang nói chuyện ở quầy lễ tân, họ đi về phía này.
“Cô ấy sao?”
Hướng Hoành Thừa khẽ ngơ ra, quay đầu lại nhìn, là anh ta, anh khẽ nhíu mày lại, cũng không giấu diếm, nói: “Cô ấy nói ra ngoài đi dạo, đến bây giờ vẫn chưa trở về, điện thoại thì không gọi được.”
Tuy Triệu Mịch Thanh là chồng cũ của Lương Hạnh, nhưng nếu anh ta đã hỏi, thêm một người tìm kiếm cũng sẽ nhanh hơn.
Ánh mắt người đàn ông lập tức trầm xuống, giọng điệu có chút nặng nề: “Đây là Nhật Bản, cô ấy cũng đâu biết tiếng Nhật, còn đang mang thai, anh lại dám để cô ấy ra ngoài một mình?”
Trước kia tuy anh không thường xuyên về chung cư, nhưng cũng thỉnh thoảng cùng Lương Hạnh ra ngoài mua đồ ăn, nhận ra cô là một người rất mơ hồ, đi qua đường cũng không thể phân biệt được đông tây nam bắc, đừng nói chi là ở nước ngoài như thế này.
Càng nghĩ anh càng cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn có chút tức giận.
Đưa hành lí cho người phía sau, dặn dò vài câu, đối phương gật đầu rồi nhanh chóng dẫn đoàn người còn lại vào thang máy.
Triệu Mịch Thanh lấy điện thoại ra, nhìn Hướng Hoành Thừa, nói giọng lạnh lùng: “Cô ấy xuống xe ở đâu, nói địa chỉ cho tôi.”