CHƯƠNG 251: KHÔNG PHẢI EM CŨNG THÍCH CHỤP ẢNH SAO?
Lương Hạnh mím môi, cố gắng thoát ra khỏi vòng ôm của người đàn ông, đầu tóc cô cũng có hơi rối rồi.
Tề Uyên cao hơn cô nửa cái đầu, cô ta mặc một bộ đồ trắng đen đơn giản làm nổi bật vóc dáng cao ráo, đầy đặn của mình, tóc dài xõa ngang vai, ngũ quan tinh tế, tràn đầy sức sống, bất kể ai gặp lần đầu cũng phải kinh ngạc cảm thán.
Cô ta tiến gần thêm chút nữa, híp mắt quan sát Lương Hạnh một lượt, động tác này không tính là lịch sự.
Cô ta khoanh tay, ánh mắt xoay chuyển.
Ánh mắt Lương Hạnh hiện lên vẻ bối rối, lần đầu đã bị người ta không chút cố kị gì mà quan sát như vậy, rất không thoải mái, cô hắng giọng, ngẩng mặt đối diện với cô ta: “Cô Tề, trên người tôi có chỗ nào đáng để cô hứng thú đến vậy sao?”
Tề Uyên có chút bất ngờ vì cô lại bình tĩnh như vậy, mắt to chớp chớp, ngũ quan tinh tế hiện lên ý cười, rõ ràng là càng hứng thú hơn.
Lương Hạnh muốn đưa tay lên chỉnh đốn đầu tóc, nhưng được một nửa lại từ bỏ.
Còn chỉnh đốn gì nữa? Bất kể phương diện nào cô đều thua người phụ nữ này.
Đột nhiên bị kéo về sau, cả người cô được ôm vào lòng anh, hơi thở ấm áp ập tới.
Lương Hạnh cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Đôi lông mày lá liễu của Tề Uyên nhướng lên, người phụ nữ này lại có thể khiến anh bảo vệ đến mức vậy sao.
Có điều nhìn cánh tay đang đặt trên phần bụng nhô rõ lên của cô, ánh mắt cô ta lóe lên.
“Em đâu phải sắp ăn thịt cô ấy, anh sợ gì chứ?” Cô ta híp mắt cười.
Sắc mặt Lương Hạnh lạnh nhạt: “Không nói là có phải bạn bè hay không, nhưng chúng tôi tới chụp ảnh, cô lại tiếp khách như vậy sao?”
Người đàn ông im lặng, thấy cổ cô đã xuất hiện chút mồ hôi, sắc mặt anh trầm xuống, nói với Tề Uyền: “Nghe nói cậu hai Cố vẫn luôn trốn cô nhỉ?”
Sắc mặt Tề Uyên thay đổi, biết anh và Cố Thời là anh em tốt với nhau, lời nói ra cũng có trọng lượng…
Cô ta thức thời thả tay xuống, ý cười lan khắp gương mặt, đưa tay ra kéo Lương Hạnh: “Tôi và Triệu Mịch Thanh là bạn từ hồi bé, quan hệ giữa chị tôi với cậu ta còn tốt hơn, ban nãy đùa với cô thôi, đừng để ý, cô muốn chụp gì cứ nói với tôi, đảm bảo sẽ khiến cô hài lòng.”
Lương Hạnh không chút dấu vết kéo tay cô ta ra, sắc mặt hòa hoãn lại: “Ừm, nếu đã như vậy thì mau chóng chụp đi.”
Triệu Mịch Thanh ôm cô men theo hành lang đi vào trong.
Tề Uyên nhìn cô gái vẫn luôn đứng cạnh nãy giờ: “Đi lấy trang bị tốt nhất của tôi ra đây, ngoài ra gọi thêm mấy người nữa phục vụ hai người họ.”
Đi dọc hành lang, Lương Hạnh có điều suy nghĩ.
Cô ta họ Tề, những người có danh tiếng ở Nam Thành cô nghe qua chỉ có nhà họ Tề nổi danh nhờ văn học, nhìn khí chất và tướng mạo của cô ta chắc là không sai.
Có điều người chị mà cô ta nói chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, cô không khỏi ngẩng lên nhìn góc mặt nghiêng của người đàn ông, người khác giới có quan hệ vô cùng thân thiết với anh, cô không thể tưởng tượng ra được.
“Cô ấy là thợ chụp ảnh?” Lương Hạnh đột nhiên hỏi.
Người đàn ông nhìn cô, khẽ gật đầu, đôi môi mỏng mấp máy: “Chỉ là hứng thú, nhưng có thể là do có thiên phú, lại vô tình giành được vài giải thưởng lớn, sau đó vì hứng thú nên đã mở studio này.”
Lương Hạnh chu miệng, dùng một khu đất lớn ở gần trung tâm thành phố chỉ để thỏa mãn hứng thú, đúng là xa xỉ thật.
Người đàn ông nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Kĩ thuật cũng không tệ, em có thể yên tâm.”
Lương Hạnh nhìn anh: “Tôi có gì mà không yên tâm chứ?”
“Không phải em cũng thích chụp ảnh sao? Chắc là cũng có mắt nhìn.”
Ban đầu lúc kết hôn, cô có mang một chiếc máy ảnh từ nhà tới, sau đó anh thường xuyên thấy cô cầm ra nghịch, anh có mua một chiếc đời mới nhất tặng cho cô, nhưng chưa từng thấy cô dùng qua.
Lương Hạnh cười, kĩ thuật của cô để mà chụp ảnh du lịch cũng xem là không tệ, nhưng so với người chuyên nghiệp thì không là gì cả, e là so với Tề Uyên, đến việc nói đó là sở thích cô cũng không dám nói.
Thấy cô không nói gì, anh khẽ cười, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô: “Tôi cũng biết một chút, sau này tôi chụp cho em.”
***
Không bao lâu sau, bầu không khí trong studio chợt lạnh xuống, Tề Uyên cãi nhau với Triệu Mịch Thanh.
Tề Uyên ôm máy ảnh bảo bối của cô ta chất vấn: “Chụp ảnh
Người đàn ông kéo Lương Hạnh, cười như không cười: “Cái rèm và đạo cụ đơn giản không chút sức sống nào lại có thể thể hiện được ra? Chưa chắc đâu.”
Ánh mắt anh lại nhìn qua nhìn lại giữa Lương Hạnh và bối cảnh, xác nhận lại xem có thích hợp hay không, studio buồn tẻ như vậy chỉ thích hợp để quay quảng cáo thôi.
Lương Hạnh nhìn chiếc ghế bập bênh và những bông hoa bách hợp trên rèm, bảo cô tạo dáng dịu dàng quả thực là không dễ.
“Ở bên ngoài chụp thì anh có ý tưởng gì?” Lương Hạnh quay sang hỏi người đàn ông.
“Không có ý tưởng gì, kiểu gì cũng tốt hơn là ở đây lãng phí thời gian, chúng ta ra ngoài.”
Người đàn ông kéo tay cô nhấc bước rời đi, không hề giữ lại mặt mũi.
Tề Uyên cảm thấy trình độ chuyên nghiệp của mình bị nghi ngờ, nhưng nói thế nào cũng không thể bị một người có nền tảng thấp về chụp ảnh phủ định cô ta được, ánh mắt cô ta sáng lên, nhìn vào bóng lưng hai người chợt bừng tỉnh.
“Đừng đi.” Tề Uyên đột nhiên lên tiếng, bước đến trước mặt bọn họ, nhét máy ảnh vào tay Triệu Mịch Thanh, chớp mắt cười nói: “Anh nói đúng, hai người tự chụp đi, muốn chụp ở đâu thì chụp ở đó, muốn chụp thế nào cũng được.”
Nói xong liền lập tức rời đi.
Vài người trợ giúp thấy vậy, không biết nên rời đi hay ở lại.
Lương Hạnh nhìn bọn họ cười, dịu dàng nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi ở riêng với anh ấy một lúc.”
Chỉ còn lại hai người, Lương Hạnh cũng không chịu đựng nữa, tự rót cho mình một cốc nước, quay đầu hỏi Triệu Mịch Thanh: “Anh muốn uống không?”
Nhưng vừa quay lại đã thấy anh thật sự bắt đầu điều chỉnh máy ảnh.
Anh thật sự định tự mình chụp sao…
Một lúc sau, sắc mặt Triệu Mịch Thanh bình tĩnh, anh đứng dậy nói với cô: “Chúng ta đi vào vườn.”
Lương Hạnh đang nằm ghế ăn dưa hấu, cô cắn một miếng dưa, ngơ ngác nhìn anh.
Ai biết ngay sau đó đã bị anh “tách tách” chụp lại.
Cô nhíu mày, nuốt dưa xuống rồi nói: “Anh cũng tùy tiện quá rồi đó, đợi tôi tạo dáng xong đã…”
Chưa nói xong, tiếng “tách tách” lại vang lên.
Lương Hạnh đặt dưa hấu xuống đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, anh cũng đã chụp được khoảng mười tấm rồi.
Cô không kìm được mà chất vấn: “Anh thật sự biết chụp sao? Người bình thường không có ấn liên tục vậy đâu.”
Cô đưa tay ra lấy máy ảnh khỏi tay anh, lại bị anh né.
Triệu Mịch Thanh vừa cẩn thận không để cô ngã, vừa dùng một tay xem ảnh.
Lật vài trang, cuối cùng sắc mặt thả lỏng, ánh mắt còn có ý cười, anh đưa đến trước mặt cô: “Em xem tấm này.”
Trong nháy mắt, Lương Hạnh chuyển sự chú ý.
Trong tấm ảnh, cô đang kéo lấy một tay của anh, tay còn lại đỡ eo, trên mặt có cả ý cười và sự tức giận, làn da dưới ánh nắng vô cùng trắng mịn, ánh mắt cũng sáng ngời…
Quả thực không tệ.
Người đàn ông thấp giọng “hừ” một tiếng, nhướng mày: “Đây là kĩ năng chụp của tôi, chụp liên tục, kiểu gì cũng sẽ tìm được một tấm vừa ý.”
Lương Hạnh cười: “Quả nhiên là giỏi.”
Hai tiếng đồng hồ rất nhanh trôi qua, lúc Tề Uyên mở máy ảnh, không kìm được nghiến răng, mới một lúc mà đã chụp hàng nghìn tấm rồi, vậy phải chọn đến năm nào đây?
Lương Hạnh rất thấu hiểu lòng người nói: “Ảnh tôi có thể mang về từ từ chọn, xong xuôi sẽ gửi cho cô.”
Triệu Mịch Thanh im lặng một lúc, nói: “Nhìn máy tính lâu không tốt cho em, để cô ta chọn, đây vốn là việc của cô ta.”
Cô mấp máy môi, lặng lẽ véo eo anh, thấy anh vẫn bất động, ánh mắt cô khẽ xoay chuyển, mang theo ý cười xấu xa: “Ảnh đều do anh chụp cả, anh biết rõ tấm nào đẹp nhất, chuyện này anh vẫn là người thích hợp nhất.”
Sắc mặt người đàn ông lập tức tối đi, không ngờ cô lại nghĩ đến người ngoài hơn là người nhà.