CHƯƠNG 298: ĐỪNG MONG TÔI THƯƠNG ANH
Mẹ Triệu cả một đời đã quen mạnh mẽ, nhưng cho dù như thế nào cũng là người của gia đình lớn, vì làm chuyện gạt bỏ cô nhiều lần như vậy thì không phải mất mặt nhà họ Triệu của bà sao?
Đồng thời cô cũng có chút nghĩ mãi mà không rõ, kết hôn lâu như vậy bà chưa từng gây khó dễ cho cô như thế, vì sao bây giờ lại đối xử với cô như kẻ thù? Chỉ vì không xứng với con trai bà? Nhưng mình đang mang thai, có cần phải ép sát từng bước như thế không?
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, mắt đen nhìn cô chằm chằm.
“Đừng đi theo tôi, tôi muốn ở một mình một lát.” Cô mặt không đổi sắc nói rồi quay người rời đi.
Ra khỏi cổng, đi dọc theo đường cái lên phía trước, điều kiện bên này rất tốt, thế nhưng điều đó đồng nghĩa với việc rất ít người ở đây chứ đừng nói là đến việc chờ đợi được xe taxi.
Xe Triệu Mịch Thanh đi theo phía sau cách năm mươi mét.
Trước đây mẹ Triệu không như vậy, lúc kết hôn mặc dù Lương Hạnh không phải là người con dâu mà bà hài lòng nhất, nhưng bởi vì ba Triệu kiên trì, với cả đang cần ba Lương trợ giúp cho nên cũng chưa từng phản đối rõ rệt, mấy năm nay cũng coi như sống hòa thuận, thỉnh thoảng hai người cùng nhau về thăm hỏi họ, nhưng khi ba Triệu qua đời, hai người ly hôn thì bà lại ác cảm một cách khó hiểu.
Nếu chỉ vì ba Triệu xảy ra chuyện, sợ anh bị liên luỵ thì còn có thể lý giải được, nhưng cô mơ hồ cảm thấy không đơn giản như vậy.
Đi khoảng tầm mười phút, hai chân Lương Hạnh bắt đầu đau đớn, cơ thể quá nặng nề khiến cô không thở nổi.
Nhưng càng mệt thì trong lòng lại càng tức giận, nghĩ đi nghĩ lại, nỗi uất hận đối với mẹ Triệu cuối cùng đều chuyển sang người đàn ông.
Người đàn ông thấy bước chân cô càng ngày càng chậm, biết là cô mệt mỏi, nghĩ hẳn là cũng đã tiêu tan một chút tức giận thì phóng xe đến bên cạnh cô rồi dừng lại, xuống xe kéo lấy cô.
“Khá hơn chút nào chưa? Lên xe đi.”
Lương Hạnh tránh ra, nâng cằm lên, lạnh lùng nói: “Không.”
Vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, khuôn mặt trở nên dịu dàng, mềm mỏng nói: “Lên xe trước đi, đừng giày vò mình, có gì có thể trút giận với tôi.”
Trút giận với anh? Cuộc sống sau này còn dài mà, chẳng lẽ mỗi lần mẹ anh gây chuyện thì đều phải trút giận sang anh?
Anh có thể chịu được lần một lần hai và có thể chịu đựng cả đời nhưng dựa vào đâu mà mình phải bị uất ức như vậy? Hay là nói chờ sau khi sinh con ra sẽ không tiếp tục mối quan hệ này nữa?
“Đây chính phương pháp giải quyết của anh?” Khóe miệng cô không khỏi nhếch lên mỉa mai: “Tôi thật đúng là đánh giá cao anh rồi, nếu mẹ anh đã quan tâm anh như vậy, muốn tìm người là tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, thì hay là anh chấp nhận đi, giảm bớt được tất cả phiền phức của chúng ta.”
Khuôn mặt hiền hòa của người đàn ông lộ ra một chút không vui: “Tôi chưa bao giờ có ý đó.”
Đôi môi mỉa mai càng sâu hơn: “Tôi không nói anh có ý đó, chỉ đưa ra một lời đề nghị thôi, dù sao lời nói của tôi không có trọng lượng, cũng không can thiệp được quyết định của anh.”
“Tôi không chấp nhận.” Anh trả lời vô cùng dứt khoát rồi lập tức kéo cô lên xe.
“Anh đừng có động vào tôi.” Mặt mũi cô thậm chí mang theo chút chán ghét.
Ý là để cô tiếp tục kẹp ở giữa chịu uất ức? Cho đến ngày nào đó anh không còn hứng thú với cô sau đó tách nhau ra mới kết thúc?
Người đàn ông bị ánh mắt của cô đâm một cái.
“Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ nói chuyện với mẹ.” Anh bình tĩnh nói.
“Tùy anh.” Vẻ mặt cô lạnh nhạt, quay người.
Người đàn ông khẽ mấp máy môi một chút, cất bước, trực tiếp ôm lấy cô, giam cầm trong ngực, mặc cho cô có giãy giụa như thế nào cũng thờ ơ, rồi mở cửa xe nhét cô vào.
Lương Hạnh giống như một con mèo hung hãn, giãy giụa không được, dưới tình thế cấp bách cắn vào cánh tay anh một cái, dùng sức lực không nhỏ, thậm chí có chút máu tanh chảy ra, nhưng người đàn ông ấy đến lông mày cũng không nhúc nhích một chút nào, yên lặng chờ cô nhả ra, sau đó khóa cửa xe lại và đi đến ghế lái.
Anh xắn tay áo sơ mi trắng lên, chỉ vài giây sau màu máu đỏ tươi chảy ra, đặt trên vô lăng trông vô cùng chói mắt.
Nhìn chằm chằm vào vết máu, sự phẫn nộ trong lòng cô đột nhiên vơi
Người đàn ông thấy cô bình tĩnh lại thì khởi động xe.
Qua mấy phút, Lương Hạnh lại lén quay đầu nhìn vết thương kia mấy lần, không biết anh đã mặc áo khoác vào che đi từ lúc nào.
“Nếu như cắn tôi một cái có thể nguôi giận thì sau này đừng tự giày vò mình, tôi sẽ đưa tay cho em.” Người đàn ông nghiêng mắt nhìn qua, mang theo một chút tươi cười.
Động tác nhỏ bị anh nhìn thấy, cô không khỏi có chút xấu hổ, nhướng mày lên: “Đừng hi vọng tôi đau lòng, cắn một cái không giải quyết được chuyện gì.”
Người đàn ông cầm vô lăng, không nói gì nữa.
Một hồi lâu sau anh mới lại mở miệng, nhưng lại nói một chuyện khác: “Tôi bảo người ta đi thăm dò, người hàng xóm của Mục Điệp ở quê mà em nhắc đến kia, quả thật là có người như vậy, nhưng…” Vẻ mặt anh tối lại: “Nhà họ dọn ra ngoài đã rất nhiều năm, người già cũng không có ở đây, anh ta và Mục Điệp chỉ có thể nói là quen biết chứ không coi là thân, cũng không biết rõ lắm chuyện nhà cậu ta, nơi đó chỉ là nơi bà ngoại Mục Điệp từng ở.”
“Bà ngoại cậu ta?” Chưa từng nghe anh ta nói như vậy.
“Ừm, lúc nhỏ mẹ cậu ta cũng lớn lên ở đó, sau đó chưa từng trở về.”
Như vậy manh mối lại bị đứt mất.
“Thân thế cậu ta không đơn giản như vậy, Tống Nhiễm hẳn là một trong những người biết chuyện.”
Nhưng cô ta sẽ không nói, ngày đó cô ta vì Mục Điệp mà đặc biệt đến bệnh viện, có lẽ là sẽ giúp anh ta giấu giếm.
Một sự bực bội dâng lên.
Người đàn ông bên cạnh liếc mắt nhìn đôi lông mày cau chặt lại của cô, lặng lẽ nói: “Hiện tại ba chỉ là được tạm thả ra để chữa bệnh, không có nhiều tự do, như vậy nguy hiểm cũng ít hơn nhiều, mẹ thì tôi sẽ phái người đến bảo vệ, trước khi tìm thấy chứng cứ thì sẽ không để họ tiếp tục gặp nguy hiểm.”
Ngược lại, người đáng lo hơn là cô.
“Cảm ơn.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại, lông mày hơi chìm xuống.
Hai người vốn không cần nói cảm ơn, cô đang cố ý kéo dài khoảng cách với anh.
…
Trước khi dọn nhà Lương Hạnh muốn đến nói chuyện với Hướng Hoành Thừa một chút, anh đã giúp đỡ rất nhiều việc trong thời gian dài như vậy, trong lòng cô cũng rất áy náy.
Mẹ Lương mời anh tới nhà ăn cơm.
Triệu Mịch Thanh gật đầu phụ họa, sau này khoảng cách khá xa, dù anh có ý đồ gì thì cũng không cơ hội.
Lúc Hướng Hoành Thừa tới còn mang theo chút quà và đưa cho Lương Hạnh.
Xuyến Chi thấy cô thì lập tức ôm lấy chân cô, đôi mắt to trong veo như nước chứa đầy sự tủi thân.
Hướng Hoành Thừa bất đắc dĩ cười nói: “Nó nghe nói sau này không thể thường xuyên gặp em nữa thì lập tức tủi thân rơi nước mắt, có lẽ tình cảm với em sâu đậm, trong chốc lát không thể chấp nhận được.”
Lương Hạnh bị bàn tay nhỏ của cô bé nắm lấy quần, mặc dù không nói gì, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đều là không nỡ, trái tim cô suýt chút nữa bị hòa tan.
“Xuyến Chi đừng nghe ba nói lung tung, sau này chỉ cần Xuyến Chi muốn gặp dì thì chắc chắn dì sẽ đến ngay lập tức, dì cũng không nỡ xa Xuyến Chi.” Nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé một cái, cô dịu dàng nói.
Triệu Mịch Thanh mặt không gợn sóng, mắt nhìn đứa bé, không nói gì.
Hướng Hoành Thừa lại hàn huyên một hồi về bệnh tình của ba Lương rồi xin phép về.
“Mẹ em đã làm cơm gần xong rồi, sao có thể đi bây giờ?” Lương Hạnh không hiểu.
Hướng Hoành Thừa ôm lấy Xuyến Chi, giải thích: “Hôm nay phải dẫn nó đi tiêm phòng, rất đông người nên phải đến sớm để xếp hàng.”
Mẹ Lương từ phòng bếp đi ra, mang theo chút trách cứ: “Tiêm phòng cũng không thể bỏ ăn cơm chứ, cơm nước xong xuôi hãy đi, một lát nữa là chuẩn bị xong rồi.”