Những chuyện mà cô ta nói mình không muốn làm, cũng bao gồm, hoặc là nói quan trọng nhất chính là lần thay thế này.
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm vào cô ta, hiểu rất rõ một người bị gia đình làm liên lụy, so với danh môn vọng tộc vừa mới sinh ra liền ngậm thìa vàng, sự chênh lệch trong đó không chỉ đơn giản là tiền tài.
Còn có bối cảnh, có những thứ mà người vừa mới sinh ra có thể chạm được mà có rất ít người đến hai mươi ba mươi tuổi mới có thể nhìn thấy, rõ ràng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, còn phải giả vờ như là một bộ dạng vừa buồn cười vừa chua xót.
Trong một cái chớp mắt như thế, cô ta muốn chọc thủng giấc mộng đẹp của cô gái, nhưng mà suy nghĩ lại là nó khó chứ cũng không phải là không thể thực hiện.
Kịp thời dừng câu chuyện, hỏi cô ta: “Vậy cô định thi vào trường nào?”
Trong miệng vẫn còn nhai đi nhai lại, ánh mắt rất chân thành mà chớp chớp, sau khi suy nghĩ, mặc dù cảm thấy xấu hổ nhưng mà vẫn nói rất thẳng thắn: “Cambridge.
”
Hàm hồ nặn ra hai chữ, một giây sau lại cảm thấy xấu hổ mà nhún vai, cười cười: “Rất khó.
”
Tống Nhiễm lại muốn nói cái gì đó, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang vội vàng đi đến cửa, vừa mới liếc mắt nhìn qua liền nhìn thấy cánh cửa bị đẩy ra, Thượng Điền với tư thế mệt mỏi phong trần, trông có vẻ uể oải muốn vã mồ hôi.
Anh ta đứng ở bên cạnh cửa, nhìn bầu không khí tươi đẹp ở trên giường, lông mày không tự giác mà nhíu chặt lại.
“Tống Nhiễm.
” Đứng ở phía xa xa, anh ta nghiêm túc gọi tên của cô ta, đợi sau khi cô ta nghe thấy rồi thì mới bước ra.
Nhưng mà cô Tống này nghe thì nghe đó, nhưng chẳng thèm quay đầu lại, chỉ giả vờ như là không biết mà hỏi anh ta: “Sao vậy?”
Cô gái ôm lấy cái chăn ở trên người vô thức nâng cao tay lên che bụng lại, dùng một cái tay khác chọc vào cánh tay của Tống Nhiễm, cẩn thận gọi một tiếng: “Chị Nhiễm.
”
Đối với Thượng Điền, cô ta vẫn thấy sợ hãi, gặp nhau được hai lần, đều là nhìn thấy một gương mặt lạnh lẽo đủ để chèn ép lòng người, trên người của anh ta mang theo khi chất mà cho dù có đứng cách xa vài mét cũng có thể làm cho người ta không thở nổi.
Tống Nhiễm nhìn thoáng qua cô gái, cuối cùng lại hơi di chuyển thân thể, mặt mày hơi cong lên: “Nếu như là bởi vì chuyện của Sếp Mao, vậy thì anh đã tìm nhầm người rồi, tôi với ông ấy cũng không quen thuộc cho lắm.
”
Thượng Điền đứng bên cạnh cửa thấy Tống Nhiễm đã chủ động nói đúng chủ đề, anh ta cũng không kiềm chế cái gì nữa, sải bước đi vào, rũ mắt xuống đánh giá cô ta: “Triệu Mịch Thanh không có tài liệu ở trong tay của tôi, không có khả năng có được hợp đồng này một