“Được rồi.
” Cô ta vén mái tóc rối ra, khôi phục một thân khí thế sạch sẽ lưu loát: “Tìm anh có việc.
”
Trương Quyền ngồi trên chiếc sô pha độc lập ở một bên, nhìn cánh tay bị thương của cô ta và khóe mắt nhìn kỹ còn có vết thương như ẩn như hiện: “Bị làm sao, sao không có nghe anh cô nói?”
Bé Mèo cầm ly nước yên lặng nhấp một ngụm nhỏ, thấy thế vội vàng nói: “Mẹ xảy ra tai nạn xe.
”
Ba từ ‘tai nạn xe’ dọa Trương Quyền lập tức từ trên sô pha nhảy cẫng lên, đi tới bóp má của Cung Kì kiểm tra trên dưới: “Sao thế? Cô đâm người ta hay là người ta đâm cô, xảy ra án mạng không?”
Cung Kì thầm cạn lời, chỉ để mặc gương mặt trời sinh cao quý đó của mình bị bóp cho biến hình, rồi trợn mắt lườm.
Đây chính là cảnh cô có thể dự liệu, phản ứng của Trương Quyền như vậy, người anh trai đó của cô ta nếu như biết, sợ rằng sẽ khoa trương hơn gấp trăm lần.
“Không sao, chuyện này đã qua rồi.
” Đợi người đánh giá cô ta từ trên xuống dưới xong, Cung Kì một tay đẩy ra, sắc mặt cũng ngưng trọng: “Tìm anh là có chuyện khác.
”
“Chuyện gì?” Trương Quyền quay lại ghế sô pha, sau khi phản ứng lại đột nhiên chỉ về phía cửa cầu thang đằng sau: “Cô không phải là tôi kêu tôi nuôi mèo cho cô nha?”
Cung Kì không nặng không nhẹ, đưa đôi mắt mắt quét qua: “Sao thế, chút chuyện nhỏ này anh cũng không bằng lòng?”
Sau đó, cô ta lại đổi một tư thế thoải mái hơn ngồi dậy, một tay ôm cái gối ôm ở bên cạnh, thần sắc trên mặt cũng thoải mái: “Đương nhiên rồi, tìm anh chắc chắn còn có chuyện quan trọng hơn.
”
Ở trong ánh mắt cảnh giác lại run rẩy của Trương Quyền, Cung Kì đưa tay từ trong túi lấy ra một tập văn kiện tài liệu, quăng trên bàn trà.
Nhếch môi nở nụ cười tà mị: “Lương Hạnh tiến cử với tôi, nói anh có thiên phú trong diễn xuất?”
Đợi lật hết một đống tài liệu đó, lại nghe lời trần thuật rõ ràng ngắn gọn bên tai, Trương Quyền nhíu mày, mặt mày bí xị dựa vào lưng ghế sô pha: “Một thanh niên chính trực, các cô tại sao muốn bức hại người đó?”
“Thanh niên chính trực, anh sao?” Cô gái cầm ly nước đã trống không, rất từ tốn dằn xuống bàn trà: “Đừng có được hời còn ra vẻ, việc làm xong rồi thì tôi suy nghĩ chuyển một nửa cổ phần của nhà hàng trong tay tôi cho anh, đến lúc đó anh không cần bị anh trai tôi chèn ép rồi.
”
Điều kiện này ngược lại rất có sức cám dỗ, người đàn ông lại thẳng người, giống như do dự một trận: “Được, vừa hay gần đây phía Kinh Đô cũng không có việc gì của tôi, xem như hành thiện tích đức đi.
”
Nói xong xuyên qua văn kiện tài liệu dựng đứng trong tay đánh giá cô gái mang vẻ thong dong điềm nhiên: “Nói thật, cô đối với Cố Thời đó không phải là có ý tứ chứ? Anh trai cô đối với anh ta không phải quá hài lòng, biết rồi chắc chắn muốn nháo ầm lên.
”
Chủ đề tiến triển