Dì giúp việc bưng tách trà đã pha xong ra khỏi phòng ăn, thấy bầu không khí hơi khác thường thì không dám nán lại lâu, vội vàng tìm cớ trốn xuống phòng bếp, để lại hai bà mẹ ngồi ở đó, cảnh tượng cực kỳ lúng túng.
Lần này mẹ Triệu tới, hiếm khi bày ra sắc mặt tốt: “Tôi cũng không có ý gì khác, đây đều là chuyện nhỏ nhặt, sau này chúng ta có thể bàn bạc lại, giờ chuyện của hai đứa nó mới là chuyện hệ trọng, bà nói xem có đúng không?”
Mẹ Lương bị lời nói “thông tình đạt lý” của đối phương làm cho nghẹn họng không thể phản bác lại được, cộng thêm lần này bà ta cố ý tới nhà thăm hỏi, nên bà không thể đuổi người đi, mà tiện đà xuống nước, liên tục đáp mẹ Triệu nói chí phải.
Đợi Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh về đến nhà, thì hai bà mẹ đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước, giờ đang ngồi trên sàn nhà phòng khách chọc hai đứa trẻ vừa mới tỉnh ngủ, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Đến nỗi Lương Hạnh vừa bước vào nhà chứng kiến cảnh tượng này, cũng hốt hoảng cho rằng mình vào nhầm nhà.
Cô xách đồ ăn đã mua xuống phòng bếp, dì giúp việc đang bận vo gạo cũng cảm thán: “Mẹ chồng cháu rất tốt đó, dì thấy bà ấy định tặng vòng tay vàng cho cháu, trông có vẻ rất nặng.
”
Lương Hạnh nghe xong thì bật cười lắc đầu.
Cô lấy từng món đồ đã mua ra, bày lên bàn để dì giúp việc tính xem có thể nấu món gì.
Rồi cô xắn tay áo định nhặt rửa rau giúp dì giúp việc, dì thấy thế thì vội đẩy cô ra ngoài: “Cháu cứ giao phòng bếp cho mình dì là được, cháu đi trò chuyện với người nhà đi.
”
Lương Hạnh ngẩng đầu liếc nhìn, hơi xấu hổ cầm bó cải xanh lên đáp: “Bên ngoài có Mịch Thanh ứng phó là được rồi, còn cháu sẽ ở đây phụ dì.
”
Thật ra cô cho rằng, ở phòng bếp phụ nấu ăn còn dễ dàng hơn việc ứng phó với hai bà mẹ ở bên ngoài nhiều, chuyện lễ phép chào hỏi cứ giao cho anh Triệu là được.
Dì giúp việc nhất thời hiểu rõ tâm tư của cô nên mỉm