“Ba chú Cố Thời ạ?” Bé Mèo đếm đầu ngón tay, thầm tính trong lòng, rồi đôi mắt đen láy bỗng sáng bừng: “Con biết rồi mẹ.
”
Cung Kì khẽ cười, cũng không hỏi rốt cuộc con biết cái gì, xe chạy thẳng về phía trước, rồi rẽ thêm mấy khúc, đã tới biệt thự độc lập ở gần ngoại thành của nhà họ Cố.
Sau khi bấm chuông cửa, người giúp việc trong nhà nhanh chóng mở cổng biệt thự, người phụ nữ đó khoảng hơn 50 tuổi đang cầm tay nắm cổng, hơi sửng sốt nhìn chằm chằm người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy sang trọng, khí chất kiêu ngạo.
Mặc dù khí chất hùng hổ dọa người, nhưng Cung Kì hai tay đều xách quà vẫn lễ phép cười nói: “Tôi tới thăm ông cụ Cố.
”
Đứa bé đứng bên dưới cũng cung kính cúi chào, miệng nhỏ ngọt ngào nói: “Chào bà nội, cháu và mẹ tới thăm ông nội Cố ạ.
”
Người giúp việc nhận ra mình thất thố, sau khi hoàn hồn lại thì hơi xấu hổ mỉm cười, rồi nhận lấy túi quà trong tay Cung Kì, bước chân lộn lộn đi qua hành lang, dẫn người đi vào cửa chính biệt thự.
Bà vừa chào đón vừa cười xòa xin lỗi: “Thật ngại quá, ông cụ nhà chúng tôi đang chuẩn bị tiệc, giờ tôi sẽ đi thông báo với ông ấy một tiếng.
”
Dứt lời, bà liền đi vào cửa chính biệt thự trước.
Cung Kì lễ phép gật đầu, rồi tiện tay dắt bé Mèo, buộc cô bé vốn đang gấp gáp đuổi theo nhất thời ngừng bước.
Cô cụp mắt khẽ căn dặn: “Lát nữa khi chú Cố Thời xuất hiện, con hãy lao tới ôm lấy chú ấy.
”
Bé Mèo chớp mắt, hơi thắc mắc về lời căn dặn của Cung Kì, nhưng vẫn ra sức gật đầu, rồi mặt mày tươi cười đáp: “Con biết rồi mẹ.
”
Đôi môi đỏ của người phụ nữ khẽ cong lên, hiếm khi nở nụ cười tinh nghịch.
Hai người lặng lẽ chờ một lúc, dựa vào ánh đèn lần lượt sáng lên trong hành lang, quả nhiên Cung Kì và bé Mèo đã nhìn thấy ông cụ Cố đi ra ngoài tiếp đón.
Ông cụ chống gậy, được một người phụ nữ trẻ tuổi dìu ra ngoài, mà đi bên cạnh