Khi cánh cửa trước mắt đóng lại, trợ lý thấy nghi hoặc nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: “Anh Đan muốn ăn gì đều có thể gọi.
”
Đan Nhiêu không tiếp tục chủ đề này nữa, ngẩng đầu lên hứng thú hỏi: “Bình thường cô Tống của các cô sẽ ăn gì lúc làm việc, có ăn cơm chiên trứng không?”
Anh mím môi cười, giống như đang mong chờ đáp án.
Trợ lý nhíu mày nghĩ một lúc, sau đó khẽ gật đầu: “Thỉnh thoảng cũng có.
”
Tống Nhiễm không kén chọn, khi ăn lúc làm việc cũng không bảo trợ lý chuẩn bị riêng, mà ăn cùng đồng nghiệp trong công ty, nên quả thực cũng có khi ăn cơm chiên trứng.
Nhưng cô ta không hiểu, người đàn ông hỏi vấn đề này là có ý gì.
Mà cũng thật trùng hợp, lúc này Đan Nhiêu trở về từ phòng tài liệu, trong tay đang cầm một phần cơm hộp mà đồng nghiệp phụ trách đặt cơm đã đưa cho cô khi cô đi ngang phòng tổng hợp.
Đến khi trở về phòng làm việc, ngồi xuống, mở hộp cơm ra thì liền thấy một phần cơm chiên trứng đầy đặn.
Như là một chuyện bình thường, cô không nói lời nào, bắt đầu ăn cơm.
Ăn trưa xong, còn một chút thời gian nữa để nghỉ ngơi, lúc này trợ lý nhắn tin đến báo cáo, nói là đã đưa cậu cả nhà họ Đan đi làm quen với Kinh Đô, phía cuối còn nhấn mạnh một câu: “Hình như anh ta rất muốn gặp cô, cả đường đi cứ hỏi mãi khi nào thì cô có thời gian.
”
Tống Nhiễm nhíu mày, lạnh nhạt đáp hai chữ: “Từ chối.
”
Đặt điện thoại xuống, cô ngẩng mặt lên ngồi dựa vào ghế, vừa nhắm mắt lại thì cơn buồn ngủ liền ập tới.
Toàn thân cô mệt mỏi, nào có sức mà đi ứng phó với cậu Đan không biết tự nhiên từ đâu xông ra kia.
Trợ lý của cô khoảng bảy giờ tối mới về đến công ty, lúc đó Tống Nhiễm vừa họp xong, sau khi giải tán, cô có chút mệt mỏi mà xoa xoa trán, lúc chuẩn bị đứng lên thì thấy có một bóng người vội vàng xông vào, ôm mất đống tài liệu trước mặt cô.
Lúc hai người trên đường đi về phòng làm việc, trợ