Nên cô đành phải ở lại.
Lương Hạnh cúp máy, rồi ngồi dậy khỏi ghế sofa, một mình đi tới trước bệ cửa sổ, sau đó ngồi xuống xích đủ ngắm nhìn mặt biển u ám ở trước mặt, thở dài.
Hôm nay người hiếm khi đăng facebook như cô bỗng đổi mới nội dung, cô đăng bức ảnh mình mới nhận được, kèm dòng caption: “Kiếp sau vẫn muốn làm bà Triệu.
”
Chỉ trong tích tắc, cô đã nhận được rất nhiều lượt like và bình luận, Châu La La tức giận lên án: Thật vô lý, rõ ràng đây là hôn lễ của tớ.
Tầm 10 phút sau, Triệu Mịch Thanh cũng lướt tới nội dung này, trước đây anh không chơi mấy trò này, nên trang cá nhân cũng trống trơn, nhưng hôm nay anh vẫn nể mặt bình luận.
Lương Hạnh mở ra xem, cô nhìn chằm chằm nhãn dán giơ tay đó, rồi xoay người hỏi người đàn ông đang ngồi trên sofa: “Bình luận này có nghĩa là gì?”
Triệu Mịch Thanh cúi đầu nghịch điện thoại, như đang nghiên cứu điều gì đó có độ khó cao, lông mày cũng khẽ nhíu lại.
Nghe Lương Hạnh hỏi thế, anh liền đáp: “Có nghĩa là anh chính là ông Triệu.
”
Cô nhíu mày, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, cô gác cằm lên lưng ghế xích đu, nghiêm túc hỏi anh: “Lỡ kiếp sau anh không mang họ Triệu thì sao?”
“Dù anh không mang họ Triệu, thì em cũng là vợ anh.
”
Anh gần như chẳng suy nghĩ trả lời ngay.
Lương Hạnh hơi quở trách lườm anh, rồi tiện thể mở trang cá nhân của anh ra xem, giờ cô mới nhìn thấy ảnh bìa vốn trống trơn đã được anh đổi thành bức ảnh ban nãy.
Ngoài bình luận của Triệu Mịch Thanh, thì còn có lượt like của Tống Nhiễm làm Lương Hạnh hơi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nó xen lẫn vào vô số lượt like nên chẳng hề bắt mắt.
Giờ Tống Nhiễm