Thấy người ở đầu dây bên kia không đáp lại, Cung Kì lại chuyển về chủ đề chính: “Tối nay anh hãy chuẩn bị đi, bằng không anh đừng hòng lấy được cổ phần trong tay tôi.
”
Rồi cô lại căn dặn ngắn gọn đôi câu, đúng lúc nhìn thấy đầu đường có một xe trống đang lái tới, nên cúp máy rồi vẫy tay ra bắt.
Mắt thấy thân xe đang từ từ đến gần, lúc định giảm tốc độ tới bên cạnh, thì phía sau bỗng vang lên tiếng còi chói tai, cô vô thức quay đầu, thì thấy xe ô tô màu đen cực kỳ quen thuộc đang chạy tới đây.
Trước khi taxi ngừng trước mặt cô, cô chưa kịp nhấc chân đi tới, thì Cố Thời đã hạ kính xe xuống chào hỏi tài xế đang định ngừng xe: “Thật ngại quá, cô ấy là em gái tôi.
”
Tài xế ngầm hiểu, rồi đạp chân ga, phóng xe rời đi.
Chỉ còn lại Cung Kì lạnh lùng đứng đó chống nạnh, sau khi nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông ở trong xe, thì kiềm nén cơn giận không quá rõ ràng trong lòng, rồi nhấc chân ngồi vào ghế phụ.
Đợi thân xe từ từ ổn định, cô mới lườm người đàn ông bên cạnh: “Anh giải quyết xong rồi à?”
Thấy anh lề mề không đáp lại, mà luôn giả vờ bình tĩnh lái xe, thì cô đã biết đáp án, rồi cô dời mắt nhìn phía trước, hờ hững nói: “Tối nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn đi.
”
Cung Kì chủ động hẹn anh đi ăn, rõ ràng Cố Thời đang nghi ngờ, sau khi tiếp nhận thông tin này.
Xe chậm rãi rẽ qua đường, anh thừa cơ liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế phụ, cố gắng vạch trần: “Cô lại muốn giở trò gì?”
Cung Kì nghe vậy thì cực kỳ khinh thường hừ lạnh, thấy xe tới gần tòa nhà công ty, thì không đáp lại, mà đợi xe ngừng hẳn ở bên đường, rồi mở cửa bước xuống xe, cô gác một tay lên cửa kính xe hỏi anh: “Tôi giở trò đấy, vậy anh có đi không?”
“Đi.
” Anh nhếch miệng, trả lời rất kiên định.
Cô