Nhưng tối hôm đó lúc ngủ mơ màng, chợt có một chuyện lóe lên trong đầu cô.
Cô sợ hãi đến mức sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, lập tức mở lớn mắt.
Sau đó mượn ánh sáng của vầng trăng bên ngoài cửa sổ nhìn rõ người đàn ông đang ngủ trước mắt mình, hô hấp anh ổn định, nhẹ nhàng, vùng lông mày thả lỏng, như hoàn toàn không cảm nhận được chút động tĩnh này.
Lương Hạnh nhìn chằm chằm gương mặt đó, chợt cảm thấy hoảng hốt, đầu ngón tay vô thức khẽ lướt qua gò má của người đàn ông, bất giác nhớ lại chuyện chợt lóe lên trong đầu lúc nãy.
Năm ngoái, Tống Nhiễm đến Nam Thành tìm cô, cô từng khuyên: “Thượng Điền không xứng.
”
Sau đó, người phụ nữ kia cười nhạt, lúc đó Lương Hạnh không thể hiểu được hết nụ cười đó ẩn chứa những gì, sau đó, hai người từ biệt nhau, trước khi Tống Nhiễm lên xe thì còn quay đầu lại, nhàn nhạt đáp lại sáu chữ: “Nhưng anh ta từng cứu tôi.
”
Kí ức lúc đó lại khớp với những gì Triệu Mịch Thanh từng nói bên bờ biển, cô chợt thấy lạnh sống lưng.
Thượng Điền từng cứu Tống Nhiễm, Triệu Mịch Thanh cũng từng cứu cô ta, chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Mà nghĩ lại, Triệu Mịch Thanh cứu Tống Nhiễm đã là chuyện của gần mười năm trước rồi, nếu lúc đó anh theo đuổi chăm sóc, hoặc sau khi người ta ra viện thì dành ra sự quan tâm, có lẽ đã không còn chuyện của Lương Hạnh cô nữa.
Dù sao, Tống Nhiễm cũng là một người phụ nữ vô cùng ưu tú, ưu tú đến mức Lương Hạnh không thể nào dối gạt bản thân, hào quang của cô ấy đủ để khiến bất cứ người phụ nữ nào xung quanh cũng trở nên ảm đạm.
Nghĩ đến đây, cô bất giác rùng mình, người đàn ông bên cạnh như cảm nhận được điều gì đó, cất điện thoại vào túi rồi quay sang, ân cần hỏi cô: “Có phải là không thoải mái hay không?”
Lương Hạnh lập tức lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười đáp lại: “Không phải, em vẫn ổn.
”
Ngay sau đó, bàn tay to lớn, ấm áp của người đàn ông trùm lên mu bàn tay cô, hơi siết lại, tay cô nằm trọn vẹn trong tay anh.
Nghi lễ kết thúc, buổi tối có tổ chức lửa