Gân xanh trên trán Lương Hạnh có cảm giác sắp nổ tung.
Cô liếc nhìn Mục Điệp để anh ta câm miệng, sau đó cố hết sức dùng giọng nói bình tĩnh nói với Tiểu Trương: “Quý tổng còn có chút việc muốn tôi ở Tấn Thành xử lý, sáng sớm mai cậu và Mục Điệp quay về đi. Tài liệu công tác mấy ngày nay và sắp xếp công việc mấy ngày tới, buổi tối tôi sẽ chỉnh sửa rồi gửi cho cậu, chuyện trong phòng cậu xem một chút, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tiểu Trương nghiêm túc gật đầu: “Không có vấn đề gì, chị Hạnh, chị yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp tốt.”
Lương Hạnh mỉm cười gật đầu.
Cô vẫn là công nhận năng lực của Tiểu Trương, mặc dù không linh hoạt thông minh như Mục Điệp, nhưng làm việc thành thực trách nhiệm, chuyện cô yêu cầu, trừ khi cậu ta giải quyết không được, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Mục Điệp nghiêng người sang cười với cô: “Chị Hạnh, vậy em sắp xếp thế nào?”
“Cậu à?” Lương Hạnh nhướn mày, ra vẻ ngẫm nghĩ đó chớp mắt, cười thân thiết với anh ta: “Tôi không có mặt, trong phòng nhất định rất bận, tôi biết cậu thông minh như vậy, hiệu suất luôn cao hơn người khác, vậy việc đổ rác, lau sàn, đặt cà phê điểm tâm cho đồng nghiệp...giao cho cậu, nhiệm vụ quan trọng, cậu nhất định phải làm thật tốt.”
Nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của Mục Điệp lập tức cứng ngắc, khổ sở nhìn cô muốn khóc lại không ra nước mắt: “...Dạ, chị Hạnh, em nhất định làm tốt, nhưng chị đừng ở đây tới sang năm, khảo hạch cuối năm của em còn đợi chị chấm điểm đấy.”
Khóe môi Lương Hạnh giật giật: “...”
“Yên tâm, sẽ không tới sang năm đâu.” Thật sự là không lúc nào quên trêu chọc cô, tên nhóc này ngày càng không đáng yêu.
Triệu Mịch Thanh nhìn ba người nói chuyện cũng không chen mồm, hai tay đút vào túi quần yên lặng đứng một bên, trầm ổn lại tản ra chút tùy ý.
Mục Điệp bỗng nhìn sang anh, nhướn mày nhếch mép nói: “Triệu tổng, quản lý Lương một mình ở đây, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Tiếp đó chính là một cái vỗ nặng nề rơi lên vai anh, Lương Hạnh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta: “Chị đây rất ổn, không cần người khác chăm sóc.”
Triệu Mịch Thanh nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của cô, nhàn nhạt đáp lời Mục Điệp: “Có dặn dò của các người, tôi đương nhiên sẽ không lơ là quản lý Lương. Tôi thấy cô ấy cần nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Lương Hạnh: “...”
...
Có Triệu Mịch Thanh ở đây, Mục Điệp và Tiểu Trương không ở lại lâu liền thu dọn đồ đạc rời đi.
Lương Hạnh nhịn tức đã lâu cuối cùng đã có thể xả, cô kéo chăn ra, xuống giường, mang dép đi tới trước mặt người đàn ông, không đợi anh giải thích, liền kéo quần áo anh, lạnh mặt chất vấn: “Ai kêu anh gọi điện thoại cho Quý tổng? Anh dựa vào cái gì quyết định thay tôi, anh biết anh gây ra phiền phức bao lớn cho tôi không?”
Khốn khiếp!
Cổ áo sơ mi trắng trên người người đàn ông bị kéo mở, nút áo đầu tiên bứt tung, có thể thấy người phụ nữ đã dùng bao nhiêu sức lực, nhưng đồng thời cũng có thể chứng minh lửa giận của cô lúc này đã dâng lên cùng cực.
Lương Hạnh sao có thể không giận, chuyện của Quý tổng đã đụng tới giới hạn cuối của cô, Doanh Tín tranh thủ bên Long Đằng lâu như vậy mới giành được, Quý tổng vì chuyện này cũng đã hạ mình không ít lần, lần nào cũng khom lưng hạ gối trước mặt đại diện của Long Đằng, hơn nữa cũng dẫn cô đi gặp trực tiếp người đàn ông này, lần nào cô cũng làm ra vẻ không quen biết, bây giờ thành ra thế này, nếu để ông ta đoán ra được gì, vậy sau này sẽ sinh ra hiềm khích bao nhiêu, cô còn ở thể tiếp tục ở lại công ty sao?
Hơn nữa, cho dù Quý tổng niệm tình cũ không nói gì, thì sau này qua lại với Long Đằng xảy ra vấn đề, thì người đầu tiên tìm tới chính là cô.
Triệu Mịch Thanh rũ mắt nhìn quần áo mình, sau
đó ánh mắt rơi vào khuôn mặt phẫn nộ của người phụ nữ, ánh mắt anh thâm trầm không chút gợn sóng, dường như không hề ngoài ý muốn với phản ứng của cô, chậm rãi giải thích: “Tôi chỉ nói với ông ta rằng gặp được người của công ty bọn em trên bàn rượu, sau đó nhắc một câu về bệnh của em, tôi tiện đường đưa các em vào bệnh viện...về phần chuyện công ty tôi mời em giúp đỡ, tôi cũng không nói dối, quả thực có vấn đề.”
Lương Hạnh sững sốt, hoài nghi nhìn anh giây lát, vẫn tức giận: “Anh chỉ nói những chuyện này? Không nói những chuyện khác?”
Người đàn ông khẽ nhíu mày: “Em cho rằng tôi sẽ nói gì?”
Lương Hạnh mím môi, hô hấp có chút hỗn loạn.
Nhưng tay cô bỗng nhiên lại dùng sức, lạnh giọng trào phúng: “Ai cho anh thay tôi quyết định ở lại Tấn Thành? Anh cho rằng giữ tôi ở đây thì tôi sẽ ngoan ngoãn ở bệnh viện sao, trừ khi anh lúc nào cũng trông chừng tôi.”
Triệu Mịch Thanh lại cúi đầu nhìn cổ áo sắp bị hoàn toàn kéo mở của mình, ánh mắt thâm sâu, bình tĩnh nói: “Sức khỏe em chưa khỏe hẳn, cần nghỉ ngơi thêm nửa ngày, nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu, em bây giờ quay về Nam Thành, chờ đợi em sẽ không chỉ là bệnh vặt như sốt.”
“...”
Sắc mặt Lương Hạnh thay đổi, sức lực trong tay bỗng nhiên buông lỏng, híp mắt: “Ý gì?”
“Mẹ tôi đến công ty em tìm em, em biết không?”
Ánh mắt Lương Hạnh lóe lên, không phủ nhận, lạnh lùng nói: “Vậy tôi ở đây thì có thể tránh sao? Cả đời tôi không về Nam Thành? Anh không sợ mẹ anh thẹn quá hóa giận nói chuyện tôi mang thai với công ty nhưng tôi sợ.”
Bây giờ cô càng phải quay về.
Triệu Mịch Thanh bất đắc dĩ nói: “Với sức khỏe này của em, quay về rồi làm sao đấu với bà? Em yên ổn ở đây, hai ngày sau tôi cùng em về xử lý, phía mẹ tôi không cần em ra mặt.”
Lương Hạnh nhìn anh, từ từ bình tĩnh lại, lúc này mới chú ý tới quần áo trên người anh bị mình kéo đến biến dạng, ngón tay cô run rẩy, bất giác buông ra, ánh mắt ngượng ngùng dời sang hướng khác, ho khan nói: “Anh muốn xử lý thế nào? Mẹ anh biết tôi mang thai rồi, tìm anh không phải chính là muốn xác nhận đứa bé là của anh hay là của người khác sao, nếu thừa nhận, đứa bé vừa sinh ra, chuyện đầu tiên bà làm nhất định chính là giành quyền nuôi dưỡng với tôi, nếu nói không phải của anh, bà cũng chỉ là mắng anh một trận, sau đó kêu anh tránh xa loại phụ nữ dơ bẩn như tôi.”
Dừng lại một lát, cô nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh, cười nhạt: “Vế trước, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý, vậy anh sẽ lựa chọn vế sau đi, chỉ là mắng anh một trận, anh lớn vậy rồi, bà cũng sẽ không ra tay đánh anh.”
Triệu Mịch Thanh nhíu mày, có chút bất mãn với giọng điệu khẽ trào phúng của cô: “Em không tin tôi?”
Lương Hạnh khịt khịt mũi, mím môi cười: “Không phải không tin anh, chỉ là trừ những cái này còn có lựa chọn tốt hơn khác sao? Hay là...anh tin mẹ anh sẽ không giành con với tôi.”
Mẹ Triệu tính tình thế nào cô hiểu rất rõ.