Xe bảo mẫu đưa Cố Hân Mộng đến chỗ quay ngoại cảnh, xuống xe xong Cố Hân Mộng liền nói với tài xế Tiểu Phù, "Anh đưa Tiểu Nhiễm về trước đi!" Ngũ Sướng Nhiễm giờ sau gáy đang băng một mảnh vải trắng, quần áo có vết máu . Đừng nói là Ngũ Sướng Nhiễm vì nàng bị thương, dù không phải, Cố Hân Mộng cũng sẽ không cho Ngũ Sướng Nhiễm tiếp tục theo nàng chạy đây chạy đó, nàng cũng không phải là người chủ vô tâm.
Tuy rằng nghe lần này Cố Hân Mộng thực khách sáo gọi cô là Tiễu Nhiễm, mà không phải là tiểu cẩu tử gì đó, trong lòng hơi ngạc nhiên, nhưng nghe Cố Hân Mộng muốn cô về trước lại vội vã , "Tôi không cần về nhà." Ngũ Sướng Nhiễm vội lên tiếng. Tuy cô bị thương, vết thương giờ cũng âm ĩ đau, nhưng cô cũng không có gì lo ngại. Dù sao về nhà cũng là đau, không bằng ở bên cạnh. Cô là người có trách nhiệm, sẽ không vì vết thương nhỏ này mà làm biếng không làm việc.
Cố Hân Mộng nhìn cô chằm chằm, "Cho cô về nghỉ ngơi thì về đi." Nói xong bước xuống xe, đóng cửa xe lại, không cho Ngũ Sướng Nhiễm có cơ hội chống lại, đem cô bỏ trong xe.
"Ôi chao..." Ngũ Sướng Nhiễm định cùng xuống xe, xe lại di chuyển. Tiểu Phù tất nhiên sẽ nghe lời Cố Hân Mộng, không nghe lời cô. Ngũ Sướng Nhiễm mạnh bạo ngồi lại chỗ, đáy lòng căm phẫn. Cô ta sao lại có thể bá đạo chuyên chế như vậy chứ? Rốt cuộc là có chút dân chủ nào hay không đây? Đồ máu lạnh, mình vì cô ta mới bị thương, không nói câu cám ơn còn chưa tính, không chỉ là giễu cợt mà đúng hơn là bắt nạt cô. Nếu không phải hung hăng với cô, cô cũng đâu có khổ cực mà đi đụng đến loại con gái như vậy chứ? Ngũ Sướng Nhiễm càng nghĩ càng khó chịu, lấy điện thoại di động ra, gọi điện...
Cố Hân Mộng đi đến tổ chụp ảnh, chào hỏi đạo diễn, bỗng nhiên chuông di động vang lên, "Thật xin lỗi" nói câu xin lỗi với đạo diễn mới bắt máy. Nhìn thấy tên, đôi mắt thanh tú nhíu lại, nhận cuộc gọi, đặt ở bên tai,...
"Cô Cố, sao cô lại có thể chuyên chế bá đạo như vậy hả? Cô không thể nghe ý kiến của người khác, thuận theo ý người khác sao?" Điện thoại vừa đưa lên tai, bên kia liền tuôn ra một tràng kháng nghị.
Cố Hân Mộng nghe lời này, ánh mắt giãn ra, đôi mày nhíu lại suy ngẫm, mang theo ý cười, "Vậy thì sao hả? Nếu cô không thích có thể chuyển theo nghệ sĩ khác a!"
"Cô..." Ngũ Sướng Nhiễm chán nản. Được, cô thừa nhận cô gái kia tàn nhẫn, cô không đấu lại, nặng nề mà tắt điện thoại, đem điện thoại bỏ vào trong túi. Vẻ mặt tức giận, miệng vểnh lên, bộ dáng đáng yêu làm cho người ta muốn trêu chọc.
Cố Hân Mộng nghe tu,tu,tu... tiếng máy cúp, nghĩ đến Ngũ Sướng Nhiễm chắc chắn là giận quá mức rồi, trên mặt bất giác lộ vẻ hớn hở, tâm tình cũng tốt vô cùng.
Ngũ Sướng Nhiễm trở lại biệt thự của Cố Hân Mộng. Dung mụ thấy bộ dáng của Ngũ Sướng Nhiễm, bị dọa không ít, lôi kéo Ngũ Sướng Nhiễm hỏi han. Nếu trên mặt không tràn đầy vẻ quan tâm thì người khác còn sẽ tưởng người phụ nữ trung niên này là một người nhiều chuyện. Tuy Dung mụ chỉ là người giúp việc, nhưng với Ngũ Sướng Nhiễm mà nói cũng là trưởng bối, tuy bị nắm hỏi này nọ, cô cũng không phải không biết xấu hổ phất tay áo bỏ đi, chỉ có gương mặt nghiêm túc buồn bả, kiên nhẫn đáp lại sự quan tâm của bà. Thật vất vả mới thoát khỏi tình cảnh khốn khổ, lại nhận ra đã đến giờ cơm chiều. Dung mụ vội vã đi làm cơm, còn làm một phần không có tiêu và xì dầu, sợ Ngũ Sướng Nhiễm để lại sẹo. Theo Dung mụ thì là, một cô bé đẹp như vậy nếu để lại sẹo sẽ rất đáng tiếc. Ngũ Sướng Nhiễm cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười, đến nhà bếp định phụ giúp nhưng lại bị đuổi đi. Bất đắc dĩ buồn chán, cô trở về phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, thay đổi quần áo đơn giản, ngồi ở sô pha phòng khách, mở tivi ...Cố Hân Mộng? Ngũ Sướng Nhiễm mắt sáng rực lên, nhìn Cố Hân Mộng trong tivi cầm micro thâm tình chân thành mà hát, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến hôm nay Cố Hân Mộng có một buổi biểu diễn ca nhạc thì nhận ra điều này cũng không có gì ngạc nhiên. Kỳ thật cô cũng không cần phải ngạc nhiên, Cố Hân Mộng là nữ ngôi sao ca nhạc trẻ tuổi, nhìn thấy nàng trên tivi là chuyện bình thường. Có lẽ trước kia Ngũ Sướng Nhiễm sẽ thấy bình thường, nhưng là hai ngày nay cô đều ở bên cạnh Cố Hân Mộng, cảm giác rõ ràng một người sống trong đời thực, ngay cạnh bên cô, giờ đột nhiên ở trên tivi, sẽ luôn bị giật mình không có phản ứng. Ngũ Sướng Nhiễm nhìn Cố Hân Mộng trên tivi được fan hâm mộ cuồng nhiệt hưởng ứng, cười đến ôn nhã ngọt ngào như vậy, cử chỉ hào phóng thục nhã, ánh mắt dần dần bị hấp dẫn, tập trung nhìn Cố Hân Mộng, trong lòng cảm thán; nếu trong đời thực cô ta cũng như thế thì thật tốt quá! Ôn nhu đoan trang đến thế, lại ngọt ngào quan tâm. Nhưng lấy lại tâm trí xong, Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy, thật ra, Cố Hân Mộng lạnh lùng cũng rất quyến rũ, có một loại cảm giác làm cho người ta muốn thân cận nhưng lại không dám.
"Tiểu Nhiễm, ăn cơm đi!" Dung mụ mang dĩa đồ ăn cuối cùng đặt lên bàn, gọi Ngũ Sướng Nhiễm ăn cơm.
"Ôi chao, vâng ạ" Ngũ Sướng Nhiễm vội nói, đứng lên, nhưng ánh mắt không rời khỏi màn hình, vừa đi vừa nhìn.
"Là cô chủ sao?" Nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm luyến tiếc không nỡ rời tivi, Dung mụ thấy lạ, dừng lại nghe, hình như là giọng của cô chủ nhà này.
"Đúng vậy, cùng với người hâm mộ cô ấy." Nói xong, Ngũ Sướng Nhiễm ngồi xuống bàn.
"Cô chủ thường xuyên lên tivi đó Tiểu Nhiễm! Cháu thấy cô chủ hát có dễ nghe không? Nghe nói cô chủ là một ngôi sao nổi tiếng." Dung mụ từ nông thôn lên thành phố Z được vài năm, hơn nữa bà không quan tâm chuyện giải trí. Mấy bài hát thịnh hành bà cũng không thích nghe, bà chỉ biết Cố Hân Mộng là một ngôi sao nổi tiếng hiện nay, cũng như việc Cố Hân Mộng có rất nhiều người đi theo, giống như Ngũ Sướng Nhiễm làm vệ sĩ, còn có Hiểu Đồng, còn có một nhóm người đặc biệt đưa đón.
"Vâng, dễ nghe, giọng nói của cô ấy rất êm tai, hát cũng rất có tình cảm." Trước mặt Dung mụ, Ngũ Sướng Nhiễm thành thực đáp. Nếu là câu hỏi của Cố Hân Mộng, câu trả lời tất nhiên sẽ không phải như vậy, khẳng định sẽ là: Khó nghe, không có chút nào dễ nghe, cổ họng giống như vịt đẹt, hát không có tình cảm gì cả, còn bị lạc giọng, cũng không biết tại sao có người đi nghe cô hát, là quỷ che mắt, quỷ che tai rồi,...
Dung mụ vui vẻ cười, có chút tự hào, "bà già đây cũng không hiểu gì, nhưng mà dì thường xuyên nhìn thấy cô chủ trên tivi, thấy rất nhiều người vây quanh cô chủ chụp ảnh, muốn xin chữ kí gì đó, có người còn dám chạy đến ôm cô chủ, kéo quần áo cô chủ, những người đó thật không lễ phép gì cả..." Nói xong lại lắc đầu thở dài, cảm thán mấy người trẻ tuổi hiện nay, thật thiếu giáo dục. Người ta là con gái nhà lành, các người chạy lên vừa ôm vừa kéo còn ra thể thống gì nữa.
Ngũ Sướng Nhiễm vừa ăn cơm, vừa lẳng lặng nghe Dung mụ lải nhải nói, cảm thấy Dung mụ nói thật mắc cười, đặc biệt là chuyện: Một lần kia có một gã đàn ông, cũng mấy chục