Tuy rằng mệt chết được nhưng Ngũ Sướng Nhiễm cũng không ngủ ngon. Bởi vì cô luôn vô ý xoay người đụng đến vết thương đau mà tỉnh. Cứ như thế lặp đi lặp lại, cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, cô cảm thấy mình giống như căn bản là không có ngủ, càng ngủ càng mệt, càng ngủ càng khốn đốn. Nhưng mà cô là người rất có quan niệm thời gian, dù mệt mỏi, không mở mắt được, cô cũng bắt buộc bản thân bò khỏi giường, dùng nước lạnh làm tỉnh.
"Cốc, cốc, cốc." Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên, Ngũ Sướng Nhiễm giật mình. Sáng sớm thế này là ai kia chứ? Ngũ Sướng Nhiễm cầm khăn lau khô nước trên mặt, quay người đi mở cửa. Cố Hân Mộng? Ngũ Sướng Nhiễm vẻ ngạc nhiên hiện hết lên mặt, cô gái kia sáng sớm đã đến đây làm gì thế?
Cố Hân Mộng trống rỗng liếc Ngũ Sướng Nhiễm một cái. Có gì ngạc nhiên chứ, đây là nhà của nàng, nàng xuất hiện ở trong này rất lạ sao? Cô ngạc nhiên như vậy mới là kì lạ đó. Cố Hân Mộng lập tức đi qua Ngũ Sướng Nhiễm vào phòng.
Này, con gái gì mà không lễ phép như thế chứ? Tôi còn chưa cho cô vào mà! Vừa muốn lên tiếng, bỗng nhớ lại đây là nhà người ta, vội vã đem lời nói tới cổ họng nuốt trở vào, thay đổi thành một câu khác, "Sớm như vậy, cô tìm tôi có việc à?" Giọng nói nghe lễ phép bình thản, không có chút tức giận, nhưng mà trong lòng đã bị Cố Hân Mộng làm gợn sóng. Vì sao cô ở trước mặt Cố Hân Mộng luôn không thể bình tĩnh?
Cố Hân Mộng xoay người liếc Ngũ Sướng Nhiễm, "Thay thuốc cho cô." Đơn giản rõ ràng nói bốn chữ.
"Lại thay? Tối hôm qua vừa mới thay mà." Nói xong, nhớ tới tình cảnh thay thuốc tối hôm qua, mặt bỗng dưng đỏ lên. Sợ bị Cố Hân Mộng nhìn thấy, vội vã xoay người đến trước tủ quần áo, làm bộ như đang vội vàng chọn quần áo để mặc.
Cố Hân Mộng trong đầu cũng xuất hiện cảnh nàng giúp Ngũ Sướng Nhiễm thay thuốc tối hôm qua. Ánh mắt yên lặng nhìn bộ dáng gấp gáp của Ngũ Sướng Nhiễm, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Nàng cảm thấy Ngũ Sướng Nhiễm khi đó thực dịu dàng, thực quyến rũ. Nàng bị mê hoặc nhưng nhìn trong mắt cũng chỉ như bình thường, cũng không để trong lòng. Mà thật ra, nàng thích Ngũ Sướng Nhiễm như vậy, đặc biệt là khi đối phương dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
"Lại đây, tôi giúp cô thay thuốc, tôi còn phải đến chỗ quay MV nữa." Cố Hân Mộng ngồi xuống ghế, mở hộp thuốc ra, cúi đầu lấy thuốc, nói với Ngũ Sướng Nhiễm.
Ngũ Sướng Nhiễm cầm trong tay một bộ quần áo đi đến trước mặt Cố Hân Mộng, từ trên cao nhìn xuống Cố Hân Mộng đang lục lọi đống băng gạc, "Tối hôm qua vừa thay, sáng nay không cần thay được không?"
Cố Hân Mộng không để ý tới cô, tiếp tục hí hoáy chuẩn bị. Chuẩn bị xong, kéo một cái ghế dựa đến trước mặt mình, "Ngồi, cô nghe lời tôi sẽ nhẹ tay. Nếu như cô còn than vãn, tôi không dám cam đoan là sẽ không thấy phiền mà tay run nha."
"...." Ngũ Sướng Nhiễm thấy giận. Cô đang uy hiếp tôi sao? Tôi sẽ không thay, tôi không tin tôi không thay cô có thể đưa tay đụng đến vết thương của tôi. Đáng ghét, nữ nhân đáng ghét. Sao lại cứ muốn đối nghịch với cô kia chứ? Là cô sai lầm rồi, cô không nên tới tiếp cận cái cô Cố Hân Mộng tim lạnh này, là cô tự mình gây họa.
"Đừng ép tôi đánh nha." Cố Hân Mộng tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, vẻ mặt thảnh thơi, giọng nói mềm nhẹ, lời nói nói ra làm cho Ngũ Sướng Nhiễm nghiến răng. Cô ghét nhất bị người khác uy hiếp, cô không đổi, nói không đổi sẽ không đổi, nghiêng đầu xoay người, lạnh lùng nói một câu, "Làm phiền Cố tiểu thư tránh mặt, tôi muốn thay quần áo."
"Cô thay đi, tôi cũng không phải không cho cô thay, đều là con gái, tôi sao phải tránh mặt? Trừ phi cô thực chất là con trai?" Cố Hân Mộng nói xong, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
"Cố Hân Mộng..." Ngũ Sướng Nhiễm giận rống lên, cô nhìn Cố Hân Mộng cười đến xán lạn, gương mặt xinh đẹp, cô thật muốn đấm một quyền làm biến dạng đi. Cười đến giống như mấy tên lưu manh du côn. Luôn trêu chọc cô như thế thì vui lắm à? Đáp án khẳng định là, Cố Hân Mộng cảm thấy đây là thú vui lớn nhất. Nhìn Ngũ Sướng Nhiễm tức giận, bối rối, thẹn thùng, biểu cảm khác nhau, đáy lòng nàng thấy vui lên, cảm thấy cuộc sống khô khan có chút thú vị. Nàng phát hiện, thì ra trêu chọc gái đẹp là một loại hưởng thụ.
"Gọi tôi làm gì chứ? Muốn tôi thay đồ giùm sao?" Cố Hân Mộng ra vẻ bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy, "Được rồi! Cô đã muốn như thế, tôi sẽ gắng gượng mà làm."
Ngũ Sướng Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ vô sỉ của Cố Hân Mộng thì muốn điên lên. Tại sao có con gái như vậy chứ? Nhìn qua rõ ràng là một người cao ngạo lạnh lùng, sao trên thực tế lại là phường vô lại. Đối với Cố Hân Mộng, Ngũ Sướng Nhiễm bó tay, tức giận ngồi lên giường, gục đầu ủ rũ. Cô hối hận, thật sự hối hận, cô thật sự không nên đi tiếp cận cái cô họ Cố này.
Việc cảm thấy đáng ghét vội lui về sau, làm cho cô vừa hối hận lập tức biến thành ăn năn. Cố Hân Mộng đột nhiên thay đổi 180 độ, cầm lấy thuốc nước, băng gạc, băng vải, nhẹ nhàng ngồi xuống bên người Ngũ Sướng Nhiễm, giọng nói rất là ôn nhu dỗ dành, "Được rồi, ngoan, không giận nữa! Tôi không trêu cô là được, đến đây, ngoan ngoãn thay thuốc. Bác sĩ nói, thay thuốc vết thương mới mau lành, vết thương lành rồi sẽ không đau nữa. Nhìn cô, tối hôm qua khẳng định là đau đến không ngủ được phải không? Thay thuốc xong, cô nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay đừng đi theo tôi." Cố Hân Mộng cũng không biết vì sao lại dịu dàng với Ngũ Sướng Nhiễm như vậy. Nàng cũng không ý thức được mình dịu dàng, chỉ là nhìn Ngũ Sướng Nhiễm hổn hển không biết làm gì, bộ dạng buồn bã cúi đầu, không hiểu sao lại dịu dàng lên.
Vì sự dịu dàng này, làm Ngũ Sướng Nhiễm ảo não hối hận lập tức tan thành mây khói, quay sang ngơ ngác nhìn Cố Hân Mộng nhẹ nhàng dỗ dành nhìn đến xuất thần, đáy lòng có một cảm giác khác thường xẹt qua. Cô không rõ đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy, thật ra Cố Hân Mộng rất tốt, chỉ là có khi thích trêu chọc mình, nếu là vậy, tại sao cô lại cứ canh cánh trong lòng rồi tức giận chứ? Kỳ thật, Cố Hân Mộng là quan tâm cô, đối tốt với cô không phải sao? Bằng không như thế nào lại nhẹ nhàng dỗ dành cô thay thuốc, còn muốn tự mình làm chứ? Ngẫm lại, nếu vừa rồi mình nghe lời cho thay thuốc, cô ta sao lại phải cố ý chọc giận mình? Càng nghĩ, càng thấy mình hiểu lầm Cố Hân Mộng, cũng là càng thấy áy náy, nhịn không được cầm tay Cố Hân Mộng, nhẹ giọng nói nghiêm túc, "Cám ơn."
Cố Hân Mộng ngẩn ra, nàng không biết vì sao Ngũ Sướng