"Cái gì? Sắp xếp nhiệm vụ khác cho cô?" Tổng biên của "Ngu ngôn phỉ ngữ" Trần Thiên kinh nghi nhìn chằm chằm vào Ngũ Sướng Nhiễm đang đứng trước mặt. "Cô cho tôi một lý do xem vì sao lại phải sắp xếp nhiệm vụ khác? Đừng quên cô vẫn còn trong thời gian thử việc."
Ngũ Sướng Nhiễm vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi biết, nhưng mà tôi đến làm phóng viên, không phải là làm công việc của cẩu tử."
"Cẩu tử? Đó là những gì người ngoài hiểu lầm cánh phóng viên chúng ta, cô có biết làm thế nào mới có thể trở thành một phóng viên xuất sắc không? Muốn làm một phóng viên nổi danh thì phải biết cách cướp tin, đưa tin, đào bới một ít tin tức xấu ít người biết ở phía dưới, quan sát thị hiếu, dẫn dắt dưluận xã hội, cô không thấy một số báo đào ra một chút hành vi phạm tội của tham quan, đem hành vi không tốt đó công bố cho mọi người, để cơ quan tư pháp đem bọn chúng ra công lý sao? Phóng viên chúng ta chính là những người chính nghĩa có hiểu không? Tôi thấy là cô không hiểu rồi, không phải là sinh viên chính quy báo chí, thật đúng là rất khó đào tạo đây!" Trần Thiên nói lời chính nghĩa xong, cuối cùng còn không quên cảm thán hai câu.
Ngũ Sướng Nhiễm bị nói đến cứng lưỡi, cô đúng thực không phải chính quy, thật sự đối với công việc phóng viên này cũng không thực hiểu rõ, bị Trần Thiên nói móc, có chút thẹn thùng xấu hổ. Trong lòng không khỏi oán giận bản thân dễ tin lời người khác mà đến làm trò cười, cô không giận người ta, chỉ trách mình quá ngốc, quá không chuyên nghiệp, trong lòng tự hứa, nhất định phải mua thêm nhiều sách về báo chí, đọc thật kĩ làm thế nào để có thể làm một phóng viên chân chính.
Bị tổng biên nói móc một hồi xong, Ngũ Sướng Nhiễm lủi thủi đi ra khỏi phòng tổng biên.
"Tiểu Ngũ, sao rồi? Bị Trần tổng biên mắng à?" Ngũ Sướng Nhiễm vừa bước ra đã gặp một người ăn mặc trung tính, đeo mắt kính gọng đen, là một cô gái trẻ tuổi mang theo vẻ đẹp trai lôi kéo tay Ngũ Sướng Nhiễm, mặt lộ vẻ quan tâm.
Ngũ Sướng Nhiễm bất đắc dĩ cười một tiếng: "Bị phê bình cũng thường thôi. Ai bảo tôi ngốc, dễ dàng tin người." Việc cẩu tử và phóng viên khác nhau ra sao, hiện tại Ngũ Sướng Nhiễm cũng không nói rõ được, nhưng là cô thấy Trần tổng biên nói rất có lý, cô cũng đọc qua một số sách thì xem ra Trần tổng biên không phải là nói lung tung lừa gạt cô. Có lẽ, đó chính là người ngoài đối với phóng viên giải trí đặt tên gọi xấu đây! Ngũ Sướng Nhiễm đưa tay phải lên, hai ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cái trán,vẻ mặt ảo não.
"Có phải gặp khó khăn gì không? Có cần tôi giúp một tay không?" cô gái đẹp trai kia rất chủ động lấy lòng.
Ngón tay xoa cái trán mấy cái liền buông xuống, ngượng ngùng cười, khách sáo từ chối, "Cám ơn Trương tỷ, nếu như tôi có gì không hiểu thì sẽ hỏi chị." Cô gái đẹp trai kia tên Trương Hiểu, đã làm phóng viên cho "Ngu ngôn phỉ ngữ" được ba năm, là chính quy tốt nghiệp, nên tuổi cũng xấp xỉ Ngũ Sướng Nhiễm. Ngũ Sướng Nhiễm vừa đến tòa soạn báo "Ngu ngôn phỉ ngữ" liền được Trương Hiểu quan tâm, sớm hay muộn gì cũng quan tâm hỏi thăm tin tức, đi nước ngoài tác nghiệp thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại hỏi thăm, tán gẫu một chút, đến giờ cơm, liền mời Ngũ Sướng Nhiễm ăn cùng, bất kể là Ngũ Sướng Nhiễm ở đâu, đối phương cũng chạy tới. Ở nước ngoài học tập mấy năm, Ngũ Sướng Nhiễm không phải là chưa từng thấy qua tình cảm đồng tính này, tất nhiên nhìn ra hành động của Trương Hiểu là có dụng ý gì, mặc dù cô không bài xích tình yêu đồng tính, nhưng không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận một cô gái yêu mình. Nếu không, lúc ở trường học được rất nhiều cô gái xinh đẹp ưu tú theo đuổi, cô cũng sẽ không cự tuyệt. Cô cảm thấy, đời này, cũng sẽ không động lòng trước một cô gái. Hơn nữa, ba mẹ cô lúc cô chưa ra nước ngoài, đã đem cô hứa hôn cho một người, người con trai kia không những có vẻ ngoài được người khác ca ngợi mà còn là một chàng trai rất có mị lực.Quan trọng ở chỗ, anh ta đối với cô cũng rất toàn tâm toàn ý, tuy rằng, cô đối với anh ta không phải là yêu.
"Được rồi, nếu có cần gì, thì cứ mở miệng nói! Còn nữa, cô cũng đừng có gọi Trương tỷ, Trương tỷ mãi thế, tôi cũng không lớn hơn cô, cứ trực tiếp gọi tên đi!" Trương Hiểu thực không muốn nghe Ngũ Sướng Nhiễm gọi cô là chị, cô nghe không được tự nhiên.
Ngũ Sướng Nhiễm chỉ cười cười, yêu cầu này cũng không phải là lần đầu tiên Trương Hiểu đề nghị, Ngũ Sướng Nhiễm cũng chỉ cười cười, sau đó lại cứ tiếp tục gọi Trương tỷ, lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Ngũ Sướng Nhiễm không muốn làm Trưởng Hiểu hiểu lầm, cô cảm thấy cũng là cần giữ khoảng cách với cô ta. "Tôi đi làm việc." Ngũ Sướng Nhiễm nói xong liền trở về chỗ ngồi, cầm lấy túi xách, đeo lên cái túi đựng máy ảnh, hướng Trương Hiểu lễ phép mỉm cười rồi rời khỏi tòa soạn báo.
Trương Hiểu nhìn bóng dáng cao gầy của Ngũ Sướng Nhiễm, bất giác nhìn đến ngây ngốc. Cô gái như vậy, cô không khống chế được mà động tâm.
Ngũ Sướng Nhiễm lái chiếc BYD chậm rãi đến tòa nhà công ty giải trí Hoa Tinh, tiếp tục ôm cây đợi thỏ mà theo dõi, Ngũ Sướng Nhiễm đang chán chết bỗng nhiên cảm thấy mỗi ngày ngu ngốc chờ như vậy cũng không phải là cách. Cô cảm thấy mình nên chủ động, bằng không căn bản cũng sẽ không lấy được tin tức muốn biết. Nhưng là, cô nên chủ động như thế nào đây? Đang buồn rầu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn đến màn hình trước tòa nhà Hoa Tinh đang quảng cáo tuyển ca sĩ, trong đầu nảy ra chủ ý.
Ngũ Sướng Nhiễm đem máy ảnh để trong xe, đeo cái túi đựng rất nhiều đồ đạc, đưa tay vuốt lại mái tóc dài của mình, hướng về phía cửa chính của giải trí Hoa Tinh mà đi đến. Bảo vệ canh cửa ngăn lại hỏi, cô nói là đi đăng kí tham gia tuyển ca sĩ, thuận lợi vào, cô đi vào tòa nhà Hoa Ngu.
Nên đi tầng mấy đây? Cố Hân Mộng đang ở tầng nào? Đứng trước bảng hướng dẫn ở tầng trệt, Ngũ Sướng Nhiễm rối rắm lên, xem bảng chỉ dẫn trước thang máy tầng trệt ghi là: tầng hai là tập vũ đạo, tầng ba là tập hát, tầng bốn là phòng ghi âm, tầng năm là phòng chụp ảnh, tầng sáu là phòng ghi hình, tầng bảy là trang phục, tầng tám là chế tác hậu kỳ, tầng chín... tầng hai mươi là văn phòng người đại diện, hai mươi mốt là phòng nghỉ của nghệ sĩ, hai mươi hai là phòng nghỉ nghệ sĩ, hai mươi ba là phòng nghỉ nghệ sĩ...hai mươi lăm là văn phỏng quản lí cấp cao.
Nên đi tầng nào đây? Ngũ Sướng Nhiễm suy nghĩ, tay bấm nút thang máy tầng hai, dù sao cũng có thời gian, cô sẽ tìm từng tầng một, hạ quyết tâm xong, Ngũ Sướng Nhiễm vào tháng máy đi tới tầng hai. Oa! Liếc mắt nhìn thấy một cái hành lang thật dài hai bên đều là xếp số thứ tự phòng luyện vũ đạo, nhìn số trên tường cùng