Nghe Ngũ Sướng Nhiễm nói muốn đi bệnh viện cắt chỉ, Cố Hân Mộng cũng chưa muốn lập tức đồng ý, "Nhưng mà, tôi sẽ không thể đi cùng cô, cô đi một mình được không?" Nếu thời gian cho phép, Cố Hân Mộng muốn cùng đi với Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng công việc sáng nay đã sắp xếp, nàng không có cách nào dời lại sau.
"Đương nhiên là không thành vấn đề. Nhưng công việc sáng nay, tôi có lẽ sẽ không thể..." Ngũ Sướng Nhiễm dĩ nhiên biết buổi kí tên sáng nay khẳng định sẽ có rất nhiều fan hâm mộ, ở chỗ có nhiều fan hâm mộ, thực rất cần hộ tống bảo toàn cho nghệ sĩ. Cô thân là vệ sĩ của Cố Hân Mộng thì giờ phút này đương nhiên là không thể xin phép rời đi nửa bước, nhưng cô cũng không còn cách nào, cô chỉ có thể thầm cầu xin sự tha thứ của Cố Hân Mộng.
"Không sao, cô yên tâm đi bệnh viện cắt chỉ đi. Tôi bên này không thành vấn đề." Mặc kệ là có vấn đề hay không, Cố Hân Mộng cảm thấy chuyện Ngũ Sướng Nhiễm đi cắt chỉ mới là quan trọng. Hơn nữa, nàng biết công ty chắc chắn sẽ phái bảo vệ duy trì trật tự hiện trường.
Được Cố Hân Mộng đồng ý, Ngũ Sướng Nhiễm thầm thở phào, cảm thấy rốt cuộc tránh được một kiếp. Nhưng ai mà biết không phải việc gì cũng theo ý người, có thể nói Ngũ Sướng Nhiễm là rất bất hạnh, có chuyện xảy ra, cô cũng đều không thể tránh khỏi sự an bài của ông trời. Sau khi làm xong việc cô lại bất đắc dĩ bị bắt đến buổi kí tên, nguyên do dẫn đến việc đó là: sau khi xong việc, cô gọi điện thoại cho Cố Hân Mộng hẹn chỗ gặp, nhưng không ngờ điện thoại đặt ở chế độ im lặng trong túi, mà túi thì đưa cho Hiểu Đồng giữ, nên Cố Hân Mộng không nhận được điện thoại. Ngũ Sướng Nhiễm chỉ có thể điện thoại cho Hiểu Đồng, ai ngờ Hiểu Đồng lại bận việc, vội vàng tiếp điện thoại, không đợi Ngũ Sướng Nhiễm nói hết thì đã nói một câu, "Tiểu Nhiễm hả? Em cắt chỉ xong rồi? Vậy em trực tiếp đến đây đi. Ở đây có rất nhiều người, rất ồn ào, giờ không nói với em nữa, cứ vậy đi." Nói xong, rất vô tình mà cúp máy. Điện thoại Ngũ Sướng Nhiễm phát ra tiếng "Tu, tu,...", dở khóc dở cười.
Ngũ Sướng Nhiễm không còn cách nào, chỉ có thể bắt taxi đi đến buổi kí tên. Trong lòng cầu nguyện trăm ngàn lần đừng để phóng viên tạp chí xã nhìn thấy cô, đặc biệt cầu nguyện tạp chí xã trăm ngàn lần hãy cử người không phải là Trương Hiểu đi đến buổi kí tên. Vì phóng viên khác nhìn thấy cô, cô có thể lấy lí do khác mà lừa, nhưng mà nếu đụng phải Trương Hiểu khứu giác linh mẫn, một khi dây dưa, cô thật sự rất sợ bị Cố Hân Mộng thông minh nhận ra. Hơn nữa cô không dám cam đoan tổng biên của tạp chí không đem việc của cô nói cho đồng nghiệp biết.
Có lẽ hôm nay là ngày không may của Ngũ Sướng Nhiễm. Thật sự cô sợ cái gì thì cái đó lại đến tìm cô. Mặc kệ việc cô đến nơi trốn trốn tránh tránh ra sao, vẫn là bị nhân tài mới xuất hiện với mắt sắc trí nhớ tốt Trương Hiểu nhìn thấy mình, hớn hở mà chạy đến tìm cô nói chuyện, "Tiểu Ngũ, sao cô cũngđến đây vậy?". Vui mừng nói xong một câu lại nói thêm câu nữa, "Nghe Trần tổng biên nói cô phải đi làm vô gian đạo, là sao vậy? Có chụp được hình Trần tổng biên muốn không? Kỳ hạn một tháng sắp đến rồi, hẳn là ít nhiều cũng chụp được một ít rồi?"
Trương Hiểu là ái tướng của Trần tổng biên, Trương Hiểu cũng rất quan tâm việc của Ngũ Sướng Nhiễm, sau khi thấy mấy ngày Ngũ Sướng Nhiễm không đến tòa soạn, cô nhịn không được chạy đến hỏi Trần tổng biên, Trần tổng biên cũng không giấu cô, nói cho cô nghe từ đầu đến cuối. Trương Hiểu lúc đó mới hiểu rõ, khó trách cô mỗi lần gọi điện cho Ngũ Sướng Nhiễm, Ngũ Sướng Nhiễm nói chuyện luôn lảng tránh một số chuyện. Hơn nữa mỗi lần nói chưa đến hai câu liền cúp điện thoại. Biết được tình cảnh của Ngũ Sướng Nhiễm rồi, Trương Hiểu cũng ít gọi điện cho Ngũ Sướng Nhiễm. Không phải cô không muốn, mà là cô không thể làm hỏng kế hoạch của Ngũ Sướng Nhiễm, lỡ như Ngũ Sướng Nhiễm không hoàn thành được nhiệm vụ, phải bị đuổi khỏi tòa soạn, thì đó là việc cô không hy vọng nhìn thấy.
Ánh mắt Ngũ Sướng Nhiễm kinh ngạc trợn lên nhìn Trương Hiểu, nửa ngày nói không ra lời, quả nhiên cô ta cái gì cũng đều biết. Ngũ Sướng Nhiễm khẩn trương nhìn về phía Cố Hân Mộng, thấy Cố Hân Mộng đang vội vàng kí tên không có nhìn đến cô, trong lòng an tâm một chút, thở dài một tiếng, kéo Trương Hiểu đến một góc khuất, cô không muốn bị Cố Hân Mộng nhìn thấy cô ở cùng Trương Hiểu, cô không muốn Cố Hân Mộng nghi ngờ mình. Nhưng hôm nay chính là ngày xui xẻo đến nhà, tuy Cố Hân Mộng đang vội vã kí tên, nhưng khi Ngũ Sướng Nhiễm vừa bước vào nơi kí tên thì nàng đã nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm, thấy được Trương Hiểu vui vẻ nói chuyện với Ngũ Sướng Nhiễm, cũng thấy Ngũ Sướng Nhiễm kéo Trương Hiểu trốn vào một góc.
Nhìn Trương Hiểu, không khó đoán ra cô ta là phóng viên, mà nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm và Trương Hiểu hành vi lén lút, Cố Hân Mộng trong lòng thấy kỳ lạ. Tuy đoán được tay phóng viên kia rất có thể là đồng nghiệp trước của Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng mà vì sao hai người lại lén lút trốn đi nói chuyện? Trong lòng Cố Hân Mộng bắt đầu thấy không an ổn, lực chú ý toàn bộ hướng về phía chỗ Ngũ Sướng Nhiễm đang trốn.
"Trương tỷ, tôi không biết nên nói cho chị biết hoàn cảnh bây giờ là thế nào, chỉ là muốn chị giúp cho một chuyện..." Ngũ Sướng Nhiễm không biết nên nói thế nào với Trương Hiểu tình hình hiện tại, cô lại không thể nói với Trương Hiểu là mình nảy sinh tình cảm với Cố Hân Mộng, không muốn lấy tin tức của Cố Hân Mộng nữa? Cho dù muốn từ chức, cô cũng nên đi nói rõ với Trần tổng biên chứ không phải là nói với Trương Hiểu. Chuyện của cô, cô không cần thiết giải thích rõ với bất kì ai.
"Đừng nói giúp khách sáo như vậy, có chuyện gì thì cứ nói." Trương Hiểu là một người thoải mái, cũng là người thích giúp đỡ người khác, huống chi là đối với người mình để ý. Có thể giúp Ngũ Sướng Nhiễm, trong lòng nàng không chỉ có vui vẻ mà thôi.
"Có thể...có thể làm bộ như chúng ta không quen nhau không?" Ngũ Sướng Nhiễm ấp a ấp úng nói ra yêu cầu. Tuy rằng cô cảm thấy yêu cầu này có vẻ vớ vẩn, nhưng mà cô không còn cách nào, cô không thể để cho Cố Hân Mộng nhìn thấy đầu mối gì.
Trương Hiểu thật sự không nghĩ tới Ngũ Sướng Nhiễm sẽ nói ra yêu cầu này, nhưng mà cô rất nhanh liền hiểu được điều Ngũ Sướng Nhiễm lo sợ. Nếu làm vô gian đạo, đương nhiên không thể để Cố Hân Mộng phát giác ra cái gì. Vì thế chưa nói hai lời đã liền đồng ý. Nhưng có chút chuyện, cô vẫn là muốn hỏi, "Mấy ngày nữa là kì hạn một tháng, cô có bài viết báo cáo kết