Cố Hân Mộng nghỉ ngơi hai ngày cơn sốt cũng từ từ biến mất, nhưng cả người vẫn ủ rủ như cũ, cả ngày đều nằm ở trên giường ngủ, ngoài ra không làm việc gì cả.
Hai ngày nay Hiểu Đồng đều đến chăm lo cho Cố Hân Mộng, nhìn Cố Hân Mộng mỗi ngày cứ một bộ dáng vô hồn như vậy trong lòng luôn có một cỗ xúc động, muốn nói cho Cố Hân Mộng thật ra đêm đó Ngũ Sướng Nhiễm đã tới, cô ấy không phải thật sự không để ý nàng, cô ấy thật lòng lo lắng cho nàng. Nhưng mỗi khi nói đến miệng đều bị cô mạnh mẽ nuốt trở vào, chỉ có thể lắc đầu, lặng lẽ than một tiếng.
Việc Cố Hân Mộng bị sốt đã ổn thỏa nhưng nàng vẫn bảo Hiểu Đồng đem công việc của nàng toàn bộ hủy bỏ, nàng không muốn đi làm, nàng chỉ muốn lặng im nghĩ về Ngũ Sướng Nhiễm. Bất đắc dĩ, Hiểu Đồng cũng chỉ có thể báo cho Hoàng San sắp xếp, dù sao cô cũng chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi.
Rất nhanh mấy ngày liền trôi qua, đêm mai chính là dạ tiệc lễ trao giải điện ảnh mỗi năm một lần. Ngày này, Hiểu Đồng lại đến chỗ Cố Hân Mộng, cô suy nghĩ xem nên nói thế nào để Cố Hân Mộng đồng ý tham dự buổi lễ đây? Cô đáp ứng với Ngũ Sướng Nhiễm sẽ làm cho Cố Hân Mộng đi, nhưng lúc ấy không nghĩ tới một Cố Hân Mộng luôn nghiêm túc làm việc lại không để ý tới công việc nữa. Việc này, cô phải tìm lý do nào để Cố Hân Mộng tham gia đây? Hiểu Đồng thấy thật khó.
"Hân Mộng, đêm mai, đêm mai là dạ tiệc lễ trao giải, em có muốn đi không?" Hiểu Đồng ngồi bên người Cố Hân Mộng, ấp úng nói.
Cố Hân Mộng ngơ ngác lắc đầu, đi tới lễ trao giải làm gì chứ? Bây giờ giải thưởng gì đối với nàng mà nói cũng không có ý nghĩa. Hơn nữa, nàng không muốn giả bộ mặt tươi cười với nhiều người như vậy, nàng không muốn, nàng chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi.
Hiểu Đồng biết Cố Hân Mộng sẽ có phản ứng này, giờ nên làm sao đây? Trong lúc sốt ruột, trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra được một ý, mặc kệ, mặc kệ là có thể đi hay không cứ thử trước vậy, "Hân Mộng, em có muốn gặp Tiểu Nhiễm?" Lời nói ra miệng, trong lòng Hiểu Đồng thấy thật bất an.
Nghe tên Tiểu Nhiễm, ánh mắt Cố Hân Mộng mở to, nhưng không lâu lại trầm xuống, "Em muốn gặp cậu ấy nhưng cậu ấy không muốn gặp em."
"Thật ra, chị đã biết thân phận của Tiểu Nhiễm..."
Cố Hân Mộng giật mình, quay đầu nhìn Hiểu Đồng, "Chị biết khi nào?" Chẳng lẽ sớm đã biết? Mà mình lại không biết?
"....?Ừm..., trước đó không lâu, Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm nói là em ấy sẽ đi dự lễ trao giải, còn có thể lên trao giải thưởng Nữ diễn viên chính được yêu thích nhất. Em ấy hỏi chị, hỏi xem em có đi hay không?" Lời này nửa thật nửa giả, Hiểu Đồng nói cũng không tự tin.
Ánh mắt Cố Hân Mộng lại sáng lên, thật cẩn thận hỏi, "Cậu ấy hỏi chị là em có đi không?" Trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ.
Hiểu Đồng gật gật đầu, "Hân Mộng, đi đi! Em ấy là muốn gặp em nên mới gọi điện hỏi chị có phải không? Chị nghĩ..., chị nghĩ hai người hẳn là nên từ từ nói chuyện, chị nhìn thấy, Tiểu Nhiễm thật sự quan tâm đến em."
....? Cậu ấy quan tâm đến mình? Cố Hân Mộng trong lòng cười khổ, nàng biết Ngũ Sướng Nhiễm yêu nàng, nhưng có lẽ bây giờ cũng đang rất giận nàng đi? Giận nàng lại một lần nữa đẩy cô ra khỏi phòng, chắc cô đã rất đau lòng, rất khó chịu phải không? Cho dù từ đây về sau cô không để ý đến mình, nàng cũng có thể hiểu được, cũng có thể giải thích, nàng không trách không oán gì Ngũ Sướng Nhiễm.
"Hân Mộng, chị nhìn thấy, hai em đều rất quan tâm đến đối phương, nên cần gì phải tra tấn lẫn nhau chứ? Hân Mộng, chị cảm thấy, Tiểu Nhiễm quan tâm em như vậy, yêu em như vậy, em nhẫn tâm vì một người đàn ông lúc nhỏ quen vài năm mà đi tổn thương người mình yêu sao? Tuy rằng người đàn ông đó trước đây đối với em rất tốt, nhưng mà việc này cũng đã rất lâu rồi, vì người đó tổn thương Tiểu Nhiễm, đáng giá sao? Em bỏ được sao?"
"Em không phải..."
"Chị biết, em không phải là vì còn thích người kia mà tổn thương Tiểu Nhiễm, em là vì không muốn tổn thương người đàn ông kia, nhưng anh ta bị tổn thương so với tổn thương Tiểu Nhiễm tốt hơn sao?" Hiểu Đồng cảm thấy Cố Hân Mộng suy nghĩ dư thừa, tình cảm lúc nhỏ, tình cảm trong trí nhớ hư cấu đi ra, nói trắng ra không phải chỉ là tình cảm bạn bè thời thơ ấu hay sao? Nhỏ như vậy chắc chắn không phải là tình yêu? Chính là một loại dựa dẫm mà thôi, vì tình cảm như vậy mà bỏ đi tình yêu của mình, bỏ đi hạnh phúc của mình, thương tổn người mình yêu, làm cho người mình yêu đau khổ. Hân Mộng, sao em có thể nhẫn tâm từ bỏ được hả?
"..." Tổn thương anh ta? Tổn thương Nhiễm? Không, nàng không muốn tổn thương Nhiễm, vậy thì tổn thương anh ấy? Cố Hân Mộng quỳ gối ôm chặt lấy mình, nhất định phải tổn thương một người sao?
"Hân Mộng, tình yêu không thể dâng tặng, em thấy mình đem Tiểu Nhiễm tặng cho người đàn ông kia, Tiểu Nhiễm sẽ ở cùng anh ta sao? Cho dù Tiểu Nhiễm thật sự ở cùng anh ta, em nghĩ Tiểu Nhiễm sẽ có được hạnh phúc?" Hiểu Đồng thật sự buồn bực, vì sao Hân Mộng ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không hiểu? Chẳng lẽ thật là người trong cuộc tối người ngoài sáng sao?
"..." Cố Hân Mộng giương mắt nhìn Hiểu Đồng, giống như..., có chút đạo lý..., nàng sao nhẫn tâm nhìn thấy Nhiễm không hạnh phúc? Nếu Nhiễm không thể hạnh phúc, nàng cũng sẽ không hạnh phúc.
"Chị nói xem, có phải em không nên đem Nhiễm tặng cho người khác phải không?" Cố Hân Mộng vì muốn xác định quyết định của mình, muốn người khác cho nàng chút dũng khí kiên định, nàng ngây ngốc hỏi Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng gật gật đầu, "Yêu sẽ không buông tay, như vậy là đau khổ cho cả ba người."
"Em hiểu rồi, cám ơn chị Hiểu Đồng. Em nghĩ em biết mình nên làm thế nào." Cố Hân Mộng thật lòng nói lời cảm ơn, nếu không phải Hiểu Đồng nói một hồi, có lẽ nàng vẫn còn lưỡng lự, không biết nên lựa chọn thế nào. Thì ra, lựa chọn lại đơn giản như thế, chỉ cần thuận theo trái tim của mình, có thể thấy rõ con đường của mình, biết mình rốt cuộc muốn cái gì. Kỳ thật, rất nhiều chuyện vốn rất đơn giản, chỉ vì