"Nhiễm, có muốn tôi đi cùng cậu không?" Sáng sớm hôm sau, Cố Hân Mộng đưa Ngũ Sướng Nhiễm tới cửa lại hỏi một lần nữa, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Ngũ Sướng Nhiễm sủng nịnh cười, nhẹ hôn lên môi của Cố Hân Mộng một cái, "Yên tâm, ba mẹ của tôi là người biết phân rõ phải trái, tôi có cách, cậu ngoan ngoãn đi làm đi, không cần nghĩ nhiều được không? Tôi không có việc gì, tôi cũng sẽ không buông tay cậu đâu."
Tuy rằng Ngũ Sướng Nhiễm nói vậy, trong lòng Cố Hân Mộng vẫn thấy lo lắng, nhưng nàng cũng chỉ biết tin tưởng Ngũ Sướng Nhiễm, nàng hẳn là nên tin Ngũ Sướng Nhiễm sẽ xử lí tốt.
Ngũ Sướng Nhiễm đến công ty không lâu, Trần Thiên Vũ đã đến gặp.
Ngũ Sướng Nhiễm ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Vũ, dừng công việc, chờ hắn đến gần.
"Nhiễm Nhiễm, em..." Trần Thiên Vũ muốn nói nhưng lại bị Ngũ Sướng Nhiễm đưa tay lên ngăn lại.
"Em biết anh muốn nói gì, nhưng dù anh có nói gì cũng đều vô dụng, em chỉ có thể nói lời xin lỗi, là em có lỗi với anh, mong anh tha thứ." Biểu tình của Ngũ Sướng Nhiễm rất lãnh đạm, nếu cô đoán không sai, khẳng định là Trần Thiên Vũ đã ở trước mặt ba mẹ nói này nọ, bằng không đối với hiểu biết về ba mẹ của mình, nhiều nhất chỉ là hỏi ngày hôm qua là chuyện gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không nghiêm túc hỏi cô cùng Cố Hân Mộng là quan hệ gì?
"Nhiễm, chúng ta có cảm tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không bằng cô ta sao? Hơn nữa, cô ta cũng không thể cho em cái gì, gia đình, con cái..." Trần Thiên Vũ có chút kích động.
"Đủ rồi..." Không đợi Trần Thiên Vũ nói xong, Ngũ Sướng Nhiễm đã nổi giận quát, "Ý của anh là tôi phải tìm một người con trai kết hôn phải không? Chỉ có tìm một người đàn ông mới có thể hạnh phúc phải không? Một người đàn ông tôi không yêu thương ngoại trừ cho tôi một đứa con còn có thể cho tôi cái gì hả? Gia đình? Gia đình mà tôi muốn, hạnh phúc mà tôi muốn, chỉ có cô ấy mới có thể cho tôi. Còn nữa, chuyện của tôi không cần anh quan tâm." Ngũ Sướng Nhiễm thật sự nổi giận, vì cái gì hạnh phúc chỉ có đàn ông mới đem lại được? Cô yêu con gái lại không thể có hạnh phúc sao? Hạnh phúc của cô, ngoại trừ Cố Hân Mộng, không ai có thể đem đến, cũng không có ai mang đến tốt nhất.
"Nhiễm Nhiễm, chẳng lẽ em không muốn làm một người phụ nữ bình thường, có con cái, có một gia đình bình thường sao? Tất cả việc này, cô gái kia đều không đem đến được".
Ngũ Sướng Nhiễm giận cực kì chỉ cười lạnh, "Ý anh là anh có thể đem đến?"
Trần Thiên Vũ ngẩn ra, kiềm nén cảm xúc, "Nhiễm Nhiễm, em không vì mình suy nghĩ cũng nên vì ba mẹ mà suy nghĩ một chút, bọn họ là người có thân phận địa vị, chẳng lẽ em nhẫn tâm để người khác ở sau lưng giễu cợt họ sao?"
Ngũ Sướng Nhiễm ánh mắt lạnh lùng sẵng giọng, nói rõ từng chữ một, "Trần Thiên Vũ, tôi nói cho anh biết, chuyện của ba mẹ, tôi sẽ tự mình giải quyết, chuyện của tôi, anh còn không có tư cách hỏi đến."
"Anh không có tư cách? Anh là vị hôn phu của em đó." Trần Thiên Vũ tức giận.
"Ah, anh cũng nói, chính là vị hôn phu, anh có tư cách gì quản tôi? Chúng ta cho tới bây giờ cũng không có nói chuyện yêu đương, tôi tới bây giờ cũng không yêu anh, mà anh thì sao? Tôi không biết anh vì cái gì, biết rõ tôi không yêu anh, anh còn muốn kết hôn với tôi, anh yêu tôi sao? Hay là yêu tài sản kia?" Chọc giận Ngũ Sướng Nhiễm, Ngũ Sướng Nhiễm nói chuyện cũng không chừa sỉ diện cho hắn. Bởi vì hắn thật sự chọc tức Ngũ Sướng Nhiễm, đối với Ngũ Sướng Nhiễm mà nói, hắn chẳng qua là một người không có quan hệ máu mủ gì, lúc trước còn thấy có lỗi với hắn, bây giờ một chút cảm giác có lỗi cũng đều không có.
"Nhiễm Nhiễm, em hơi quá đáng rồi đấy, anh yêu tài sản sao? Nhiều năm như vậy, tình cảm anh đối với em em còn nhìn không ra sao?" Trần Thiên Vũ giả bộ biểu tình đau thấu tâm can, cảm xúc lại kích động, hắn không thể để Ngũ Sướng Nhiễm nhìn ra cái gì. Giờ phút này hắn mới phát hiện, Ngũ Sướng Nhiễm cũng không đơn thuần như trong tưởng tượng, đối đáp giỏi như vậy. Cho nên hắn chỉ có thể thay đổi chiến lược, từ chỉ trích chuyển qua lấy sự thương hại "Nhiễm Nhiễm, anh thật lòng yêu em, nhiều năm như vậy, em ở nước ngoài anh vẫn chờ đợi em, không nhìn đến người con gái khác, trong lòng anh chỉ có em. Vậy mà em, giờ em lại nói là anh yêu tài sản sao?..."
"Đủ rồi." Ngũ Sướng Nhiễm thật sự phiền chết được khi thấy Trần Thiên Vũ như vậy, "Tôi nói, không có ai có thể thay đổi quyết định của tôi, anh biết tính cách của tôi rồi đấy, anh đi ra ngoài đi."
"Nhiễm Nhiễm, anh không thể không có em." Trần Thiên Vũ nói những lời này nghe thật thương tâm, không phải đối Ngũ Sướng Nhiễm đối xử với hắn như thế mà thương tâm, mà là hắn nghĩ mọi thứ thật sự sẽ không có rồi.
"Xin anh đừng nói những lời này, nói với tôi cũng vô dụng, anh đi ra đi." Ngũ Sướng Nhiễm nói lời đuổi khách, nói xong liền cúi đầu xem văn kiện, cô không muốn để ý gì tới Trần Thiên Vũ nữa.
"Nhiễm Nhiễm..." Trần Thiên Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị tiếng động ngoài cửa ngăn lại, "Cốc, cốc..." Diêu Giai đi đến, phía sau là Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh, tuy Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh đã vào đến nhưng Diêu Giai vẫn nói một câu, "Ngũ phó tổng, chủ tịch và tổng giám đốc đã đến." Nói xong liền lui ra ngoài, đóng cửa lại.
"Ba, mẹ" Ngũ Sướng Nhiễm đứng lên.
"Ba, mẹ, người nói Nhiễm Nhiễm một chút đi! Em ấy..." Trần Thiên Vũ nhìn thấy Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh giống như gặp được cứu tinh, vội nhanh đến đón.
Ngũ Dương nâng tay lên ngăn Trần Thiên Vũ nói tiếp, sau đó mở miệng nói với Trần Thiên Vũ một câu, "Tiểu Vũ, con đi ra ngoài trước đi! Để cho ba mẹ cùng Nhiễm Nhiễm từ từ nói rõ ràng."
Trần Thiên Vũ tuy rằng không muốn nhưng hắn cũng không dám trái ý của Ngũ Dương, gật gật đầu, miễn cưỡng đi ra ngoài.
Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh ngồi xuống sô pha, vẫy tay gọi Ngũ Sướng Nhiễm, ý bảo Ngũ Sướng Nhiễm ngồi phía đối diện.
Ngũ Sướng Nhiễm ngoan ngoãn đi đến ngồi phía đối diện Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh, "Ba, mẹ, con xin lỗi." Ngũ Sướng Nhiễm trước khi giải thích, đối với việc kia, cô cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi với ba