"Đông đủ cả rồi!"
Tình Vương xem xét xung quanh một hồi, bất ngờ Trạch Nhiên chĩa súng về phía ông trùm bắn hai phát liên tiếp, mọi người thậm chí còn chưa kịp định hình, tiếng la thất thanh của hai vệ sinh hộ tống kêu lên, hai người họ đều ngã khuỵa xuống, một tay chống mặt đất, một tay ôm vết thương, lúc này mọi người quay qua trợn mắt nhìn Trạch Nhiên.
Hai tên hộ vệ nhân lúc mọi người không chú ý lấy trong túi áo ra hai con dao găm chĩa thẳng về hướng ông trùm, Tình Vương và Kiệt Giai nhanh tay đánh gãy hai tay của hai tên hộ vệ rồi diệt khẩu ngay tại chỗ, lúc này một nửa hộ vệ đều chĩa súng về phía họ.
Kì này họ bị gài hàng mất rồi!
Vì động thủ quá sớm dẫn đến tình hình hỗn loạn, ông trùm và các hộ vệ khác mau chóng rút lui qua phía Tình Vương, mọi người chạy núp sau cán xe ô tô, mưa đạn liên thanh vẫn nã liên tục không ngừng về phía họ, khiến việc họ ngắm bắn trả lại trở nên khó khăn hơn.
Vì bị cản trở tầm nhìn bởi mưa đạn, Lý Thánh nhanh tay lấy ra quả bom mù và cả khí gas ném thật mạnh sang chỗ bọn hộ vệ giả, may thay bom gas hoạt động hiệu quả, hỗ trợ nhóm Tình Vương hạ gục toàn bộ và bắt sống được một tên trong số chúng để tra hỏi.
"Nói, tại sao bọn bay lại nhắm tới CT?"
Kiệt Giai một tay bóp miệng tên hộ vệ giả, một tay chĩa thẳng súng vào khoan miệng hắn ta, khiến hắn phát hoảng giãy giụa xin tha.
"Xin tha mạng! Chúng tôi được một người dấu tên thuê để làm nhiệm vụ lần này.
Chúng tôi thật sự không biết người đó là ai!"
Nói rồi hắn ta sợ sệt nhắm mắt như chờ chết, Trạch Nhiên lại gằng giọng hỏi hắn.
"Thế ngươi còn nhớ đặc điểm gì của hắn không?"
Tên hộ vệ giả rùng mình, ánh mắt hình viên đạn như muốn ăn tươi nuốt sống của Trạch Nhiên làm hắn sợ sệt không dám hó hé nửa lời, hắn ấp a ấp úng chỉ tay về phía Trạch Nhiên rồi nói.
"Người có có giọng y hệt người đàn ông này, hắn ta đội khăn trùm và đeo khẩu trang kín mặt nên tôi không thể nhìn thấy mặt hắn như thế nào..
huhu..
tha cho tôi."
Mọi người ngờ ngợ, vì kết quả điều tra đã cho thấy rõ sự liên quan của Trạch Nhiên đối với vụ án, nhưng không ngờ ngay cả việc lên kế hoạch phản bội CT mà cậu cũng dám làm, cả gia đình của cậu chắc cũng không thể có đất để phát triển thêm nếu việc này thất bại, và nó đang thật sự diễn ra ngay trước mắt.
Trạch Nhiên cười nắc nẻ như thằng điên, mọi người không tin đó là sự thật, sau đó chỉ biết khi Trạch Nhiên phẩy tay, một top người mặc vest đen đã đến từ đời nào bao quanh bọn họ, để mà nói thì họ không còn đường nào để đi cả.
Lúc này từ đằng xa tiến đến một người đàn ông cao lớn, đội mũ trùm và khoác áo blouse trắng, tất cả chỉ vọn vẹn trong khoảng khắc này, cái nhìn của Tây Y Hà và Khang Manh chạm nhau, mọi thứ chỉ cách nhau vài giây, bỗng dưng người cô nặng trĩu, cô bắt đầu cảm thấy mơ hồ và gã quỵ xuống đất.
"Không được..
tôi thấy khó chịu quá!"
Cô cố gắng gượng dậy, tay nắm chặt lấy phần áo ngực trái, Kiệt Giai đỡ cô đứng dậy nhưng cô như không còn một chút sức lực nào để có thể tự mình đứng dậy, đôi chân cô mềm nhũn ra giống kiểu vừa bị thôi miên vậy.
"Khang Manh, em muốn nói chuyện