"Đây là đâu?"
Không gian nồng nặc mùi thuốc khử trùng, thứ âm thanh cach cách của kim loại va chạm vào nhau, nhịp "bíp" của máy đo tim mạch và cả giọng nói quen thuộc, là người quen khiến trái tim cô loạn nhịp không thôi.
"Bác sĩ, bác sĩ! Mau gọi bác sĩ tới!"
Tai cô bắt đầu xuất hiện những tiếng ù ù mãi không dứt, cô khó chịu, vùng ngực như bị thứ gì đó thắt lại khiến cô không thở được, có thứ gì đó khiến thanh quản cô đau nhói như chết đi sống lại.
"Không kịp rồi, chuẩn bị phòng phẫu thuật cho tôi gấp!"
A, lại là giọng nói trầm ấm ấy, là ai nhỉ?
Cô mơ màng, cảm thấy cơ thể như đang lâng lâng trên mặt nước mát lạnh, nơi đây là một xứ sở thần tiên sao? Đẹp quá, đẹp hơn ở ký ức đen, nơi cô vừa bị hút đi mất.
"Nhưng sao không có ai hết vậy?"
Cô vừa dứt câu, màn đêm lập tức bao phủ hết toàn bộ khung cảnh xinh đẹp, chỉ còn mỗi cô và ánh đèn le lói đang đi theo cô, dường như thứ ánh sáng rọi đường đó cũng không thể giúp cô được nữa, nó dần dần mất đi ánh sáng vốn có của nó và biến mất.
Tây Y Hà sợ hãi nhìn xung quanh, tất cả chỉ toàn một màu đen kịt.
Cô cũng thế mà cảm thấy buồn ngủ vô cùng, cơn buồn ngủ đến quá nhanh, cô dần chìm vào giấc ngủ mà không biết ngày thức giấc.
Đã hơn hai năm, kể từ khi Tây Y Hà uống thuốc giải, tất cả những tội ác của kẻ đã mang vòng cổ cho cô cũng được công chúng biết tới, nhưng cô mãi vẫn chưa tỉnh dậy.
Mọi người cũng đã trở lại cuộc sống bình thường, cô được Kiệt Giai mang về biệt viện của anh để tiện chăm sóc.
Nói đúng hơn thì gia đình cô cũng đã dọn đến biệt viện của anh để tiện chăm sóc cho cô.
"Kiệt Giai, cha có chuyện cần bàn với con."
Anh ngoảnh đầu nhìn cô rồi nhẹ nhàng rời đi, trong ký ức của anh, cô là một cô gái có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng lại là cô gái có nội tâm kiên định, dũng cảm nhất mà anh đã từng gặp.
Tuy đôi mắt đỏ của cô lúc nào cũng sáng như vầng trăng treo, cũng không thể che đậy được hết những nỗi buồn trong nó.
Thật sự mà nói, đối với Kiệt Giai, Tây Y Hà rất mong manh và dễ vỡ.
"Cha nghĩ..
việc con nên kết hôn sớm.."
Ông chưa kịp nói dứt câu, Kiệt Giai không muốn nghe tiếp, anh cứ thế rời khỏi bàn ăn.
"Con đã nói với cha rồi, đợi Tây Y Hà tỉnh dậy, con và cô ấy lập tức kết hôn!"
Nói xong anh rời khỏi phòng ăn, để lại người cha già với vô vàn suy nghĩ đấu tranh tâm lý với lập trường của đứa trẻ như anh.
"Hầy, lo cho nó quá đi, lỡ như cô gái ấy không tỉnh lại thì sao.."
Ông buồn bã, trong đôi mắt đang nheo lại để có thể nhìn thấy mọi thứ rõ hơn của ông, có chút đượm buồn xen kẽ đó là chút hy vọng, hy vọng rằng việc Tây Y Hà sớm tỉnh dậy là một điều không còn xa vời.
Cuộc sống của các thành viên khác cũng khá khẩm hơn rất nhiều từ hồi còn tham gia nhiệm vụ với nhau, sau khoảng thời gian khó khăn như tra tấn tinh thần, thì cuối cùng tất cả bọn họ đều đã được tự do và sống một cuộc sống bình thường.
Ngôn Tình Vương và cô vợ cũ một lần nữa bén duyên với nhau và quyết định tổ chức đám cưới vào mùa thu năm nay.
Còn Lý Thành đã rất thành công trong việc làm con rể nhà họ Tây, anh đã kết hôn với Nguyệt Nhi chỉ sau vỏn vẹn sáu tháng hẹn hò, mọi người ai cũng bất ngờ về cặp đôi này, nhưng trông họ hạnh phúc như những cặp vợ chồng bình thường, ai ai cũng cảm thấy vui lây.
Nhắc đến Khang Manh, được xem như người yêu cũ của Tây Y Hà, hiện tại anh đang làm tốt vị trí được gia đình bổ nhiệm và cũng đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với con gái của công ty hỗ trợ, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, lâu lâu anh và vợ ghé qua biệt viện để thăm Y Hà, nhưng trong thâm tâm cũng Khang Manh, anh vẫn có một chút luyến tiếc khi nhìn thấy cô.
Vợ anh cũng đã hay chuyện quá khứ của cả hai, cô không trách Y Hà, cũng không trách chồng mình, chỉ trách sao duyên phận trớ trêu, để cô gặp anh trong khoảng thời gian khó khăn đó.
Dù gì, Khang Manh ở hiện tại, anh vô cùng yêu