"Ơ?"
Cô tỉnh dậy trong mơ hồ, ban nãy cô còn ngồi đợi Kiệt Giai, mở mắt ra đã thấy nằm trong phòng,
"Ôi, mình lại ngủ quên nữa sao?"
Cô mệt mỏi đi xuống dưới lầu, là vì sao mà cô lại buồn ngủ đến vậy, tay cô chưa dụi mắt được lâu, có gì đó cấn cấn ở cổ, rốt cuộc là cái gì được đeo ở cổ của cô vậy?
"Cái gì đây? Cái vòng này, tại sao nó lại ở trên cổ mình."
Cô tìm đủ mọi cách cố gắng tháo chiếc vòng ra khỏi cổ, nhưng đều thất bại.
"Mọi người ơi, tôi..
tôi không thể gỡ chiếc vòng này ra! Nó là cái gì vậy?"
Không khí dưới tầng trệt lúc này đằng đằng sát khí, khác lạ quá, chỉ mới một ngày mà nhiều vấn đề xảy ra, khiến mọi người ai ai cũng nghi ngờ lẫn nhau.
Khung cảnh trước mắt cô, nó là khung cảnh gì vậy, Mặc Danh đang chĩa súng vào Trạch Nhiên, còn Kiệt Giai đang bị Trạch Nhiên kề giao vào cổ.
"Mọi người, mọi người làm sao vậy?"
Tình Vương từ đâu xuất hiện đằng sau lưng cô, kề một vật thể lạnh gần sát chiếc vòng, bỗng chiếc vòng trên cổ cô càng ngày càng siết chặt lại, khiến sự hô hấp của cô càng ngày càng khó khăn.
"Anh..
anh đang làm..
tôi khó thở quá đó..
khụ..
khụ.."
Lý Thành lúc này chạy đến đẩy Tình Vương ra xa, xem xét chiếc vòng đang phát sang tin hiệu đỏ trên cổ của Tây Y Hà.
"Chiếc vòng cổ này, sao nó lại xuất hiện trên người cô?"
Cô rưng rưng nước mắt, chầm chậm thở đều, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Lý Thành khiến hai bên áo của anh nhăn nhúm lại.
"Tôi..
tôi không biết..
tôi vừa mới từ trung tâm thương mại trở về."
Lý Thành quay sang nhìn Khang Manh với đôi mắt chất vấn "Anh đi với cô ta vậy mà vẫn còn lơ là cảnh giác?"
Khang Manh giơ hai tay chéo nhau làm dấu phản đối, rồi ánh mắt mỹ nam liếc về phía Kiệt Giai.
"Là tôi đi với em ấy!" Kiệt Giai lên tiếng, Trạch Nhiên bực bội, hắn ném thẳng con dao về phía Khang Manh.
"Cái quái?" Khang Manh nhăn mày nhìn cậu nhóc tóc hồng phớt.
Chuyện, chuyện này là sao? Tất cả mọi người ai cũng mang theo trong lòng tâm trạng lo lắng, Mặc Danh vẫn giữ nguyên cây súng chĩa về phía Trạch Nhiên
"Trong chúng ta, có một kẻ đang phản ông trùm!"
Mặc Danh khẳng định, cô nghe xong cón bất ngờ, ông trùm là ai, là cái người có chữ CT được viết trên tấm thiệp mà cô cầm trên tay sao?
"Cậu đi quá giới hạn rồi đó, Mặc Danh." Tình Vương sau cú đẩy ngã từ Lý Thành, anh đứng dậy ôm lấy bả vai trái, quát lớn.
"Tôi chắc chắn, nhìn đi, hai người đi cận kề cô ta, tại sao chiếc vòng sinh học đó lại được cài vào cổ cô ta lúc nào không hay? Chuyên nghiệp mà vẫn bị dính bẫy, đùa tôi chắc?"
Mặc Danh tức tới mức anh không thể kiểm soát được lời nói mà mình vừa nói ra, lời nói đó ảnh hưởng như thế nào đối với những đang đứng ở đây.
"Được rồi, các anh dừng lại hết cho tôi, tôi đã chịu đựng quá đủ rồi đấy!"
Tây Y Hà hét lớn, hai tay cô bịt hai tai lại, như không muốn nghe thêm bất cứ điều gì, Mặc Danh tức giận bắn phát súng về phía cô, Lý Thành nhanh chóng ôm cô nép vào phía sau góc tường, Tây Y Hà cô bị dọa sợ đến nổi ngất lịm trong lòng Lý Thành, tất cả đều tức giận nhìn về phía Mặc Danh, hành động của anh ta, quá quắt lắm rồi.
"Anh điên rồi!" Kiệt Giai chạy lại phía cô, kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không, mọi thứ đều ổn ngoại trừ việc viên đạn bay xuyên qua váy khiến chân váy cô bị rách một mảng lớn, gã cau mày, lấy áo khoác che phần thân dưới của cô, nhìn Lý Thành rồi lắc đầu.
"Cậu mang em ấy lên phòng đi, mọi chuyện ở dưới này để chúng tôi lo."
Vừa nói dứt lời, Kiệt Giai rút hẳn con Colt M1911 chĩa thẳng về phía Mặc Danh, nhắm trúng bả vai phải của anh mà bắn liền hai phát.
"Hai cậu thôi đi, mọi việc đã đủ rắc rối rồi! Làm ơn đi!" Trạch Nhiên phóng con dao găm nhỏ ở tay áo chặn đường đạn của Kiệt Giai, đến nổi con dao bị bẻ ra làm đôi do tác động vật lý giữa đầu đạn.
45 ACP với thành dao.
"Tối nay, chúng ta nên ăn nói sao với ông trùm đây?" Kiệt Giai giận dữ, sự an toàn của cô luôn phải đặt lên hàng đầu, vậy mà chiếc vòng cổ đó.
"Các anh cũng biết, những người bị gắn vòng cổ thiết bị sinh học Y, đều không qua khỏi trong hai tháng.
Có rất nhiều trọng án giết người liên hoàn về chiếc vòng cổ đó, và vấn đề, người đã đeo vòng vào cổ cho cô ta, mới là người có thuốc giải, chỉ cần để viết thuốc vào hộp nhỏ trong chiếc vòng, tự khắc chiếc vòng sẽ rơi ra." Trạch Nhiên ngồi tựa ghế sofa, tay cầm quyển sách lật qua lật lại.
"Có rồi, đây là hình ảnh về viên thuốc, các anh xem." Cậu dùng phóng 3D từ điện thoại sao chép hình ảnh của quyển sách lên không trung cho mọi người cùng xem.
"Màu xanh lục bảo? Chỉ cần viên thuốc này là cứu được em ấy ồi." Kiệt Giai và Khang Manh cùng nhau nói một câu y chang, những người khác hiểu hai chàng trai này có tình ý với cô rồi.
"Viên thuốc này đó giờ thủ phạm không bao giờ để lộ bất kì thông tin gì ngoài tấm hình này, rất khó để chúng ta tìm ra." Trạch nhiên lắc đầu, thở dài.
"Coi như ca này vô vọng rồi." Cậu gấp cuốn sách vào rồi bước đến chỗ Mặc Danh.
"Anh bình tĩnh lại đi, trước hết chúng ta nên để cô ta choàng áo khoác che cổ lại, tránh để ông trùm nhìn thấy."
Tình Vương gật đầu đồng ý với ý với ý kiến của Trạch Nhiên, nhưng Khang Manh lo lắng.
"Thường vào cửa sẽ có nhân viên hỏi cất áo khoác, mặc bộ váy nào cao cổ, che được