Trên đường trở về nhà, Tây Y Hà càng thấy lạnh cổ, chiếc vòng dường như mỗi lúc thắt chặt lại, cô như chết đứng, tay chân cô lúc này tê liệt hoàn toàn, giống với cảm giác trước đó, có gì đó như mũi tên đâm nhẹ vào sau gáy của cô, cô chỉ biết cắn rắn chịu đựng.
"Mặc Danh..
tôi không cử động được..
với cả khó thở quá!"
Mặc Danh quay qua nhìn Y Hà, lúc này người cô đổ mồ hôi rất nhiều, cô đã phải chịu đựng những thứ chết tiệt mà cái vòng mang lại, cảm giác bây giờ, cô không còn cảm nhận được bất cứ điều gì, đến khi Mặc Danh tấp xe vào lề đường để kiểm tra tình hình cho cô, cô còn không cảm nhận được rằng anh có đang chạm vào cô không.
"Ưm..
tôi thấy khó chịu quá!"
Mắt cô như muốn sụp xuống, toàn thân tê liệt gây cho cô cảm giác buồn ngủ, cô như không thể nghe thấy âm thanh xung quanh, tai cô cứ thế vang lên tiếng "ù" dài dài.
"Y Hà, Y Hà, cô không sao đấy chứ?"
Mặc Danh mở cửa xe sau, lấy khăn tay được đựng ở túi áo lau mồ hôi trên trán cho cô, anh cảm thấy rất lạ, người cô không nóng mà mồ hôi ra rất nhiều, anh tháo dây kéo phần cổ xuống để cô cảm thấy dễ thở hơn, điều khiến anh bất ngờ là máu chảy ra nhuốm đỏ cả cổ váy.
"Y Hà, Y Hà! Tỉnh dậy đi Y Hà!"
Anh lúng túng, thấy cô không phản ứng, tay chân cô, à không, phải là toàn thân cô lúc này lạnh ngắt, cái lạnh khiến Mặc Danh lo lắng không thôi, anh vội gọi điện cho bọn Tình Vương, nói thế quái nào chiếc vòng khiến cô ra nông nổi này.
Những người trong vụ án chiếc vòng sinh học trước đây đều chết không thấy xác, vậy mà kì này, bọn chúng lại nhắm tới cô.
Rốt cuộc, cô là ai mà bọn chúng vẫn để cô sống đến ngày hôm nay.
"Tình Vương, tình hình nguy cấp, anh mau lái xe tới đây, dẫn theo cả Khang Manh."
"Khố n thật!" nói rồi Mặc Danh đấm mạnh vào góc xe, nhìn người con gái đang nằm dài trên dải ghế, người cô lúc này cứng ngắt, anh thấy tư thế của cô kỳ lạ, liền nắn thử tay của cô nhưng không được, là bị tê liệt sao?
"Không xong rồi, chất độc từ vòng cổ?"
Mặc Danh rút ra một con dao nhỏ trong túi áo, cắt một đoạn nhỏ trên ngón tay của Tây Y Hà, một vệt máu đen len lói chạy ra và khô đặc lại ngay chưa đến một giây, Mặc Danh hiểu ra mọi chuyện hiện tại, anh lấy băng cá nhân băng lại vết thương trên tay cho cô.
Sau khi băng bó lại vết thương trên ngón áp út của cô, anh vội dây kéo váy của cô xuống gần đến vai, quan sát chiếc vòng, lượng độc đỏ trong chiếc vòng đó đã giảm xuống một vạch.
"Y Hà, Y Hà, mau tỉnh dậy, đừng ngủ nữa, Y Hà!"
Chất độc có trong chiếc vòng là độc gây tê liệt toàn thân, nếu không chữa trị kịp, có khi hôm nay Tây Y Hà chết chắc thật cũng nên.
Mặc Danh luồng tay ra sau lưng cô đỡ cô ngồi dậy, anh ngồi kế bên để cô dựa đầu vào vai anh, cái lạnh từ cơ thể cô truyền đến vai anh, anh như chết lặng, nắm lấy bàn ta y của cô, nó giảm nhiệt độ khiến cơ thể cô càng ngày càng cứng đờ lại.
"Không được rồi!"
Mặc Danh cởi bỏ áo vest và áo blouse bên trong, ôm Tây Y Hà vào người chỉ mong nhiệt đột trong cơ thể của cô đừng giảm xuống nữa, anh càu nhàu trách bọn Tình Vương sao mãi vẫn chưa đến.
Vửa dứt lời trách móc thì bọn Tình Vương cuối cùng cũng đến, Khanh Manh mở cửa xe sau, thấy Mặc Danh đang ôm Tây Y Hà torng lòng, mỹ nam có chút khó chịu nhìn hai người, tình hình bây giờ không phải để mỹ nam có thêm bất kì cảm xúc nào.
Tình Vương chạy lại đỡ Y Hà nằm ra ghế, anh ta ngạc nhiên.
"Người cô ấy lạnh quá! Có cách nào.."
Tình Vương nhìn thoáng qua nơi cổ áo bị kéo xuống, là máu sao?
"Hai người vừa trải qua chuyện gì mà sau gáy cô ấy toàn máu không thế!"
Máu, nghe tới đây Mặc Danh quên bén mất chuyện máu của cô là loại máu hiếm và đông rất nhanh, Khang Manh vội lấy đồ khử trùng cố gắng lấy bông tăm len lỏi vào nơi chiếc vòng đang cắm chặt một vật nhọn gì đó đằng sau gáy cô.
"Chiếc vòng..
chiếc vòng nó đang cắm thứ kim loại mỏng nhỏ vào sau gáy em ấy!"
"Sao cơ?" bọn Mặc Danh ngạc nhiên đến sững sờ, rốt cuộc tại sao chiếc vòng lại đâm vào gáy cô ngay lúc này, là vì buổi họp quyết định kia hay vì bọn chúng biết được có người có thuốc giải? Trong lúc mọi người đang hoang mang, không hiểu tại sao chiếc vòng lại xuất ra một vật nhọn cắm chặt sau gáy của Tây Y Hà, đột nhiên điện thoại của Tình Vương reo lên, là Lý Thành gọi đến.
"Có chuyện gì?"
"Một bức thư được viết bằng máu, nó được đặt ở trong cuốn sách của Trạch Nhiên, chúng tôi vừa kiểm định thì thấy đó là máu của cô Y Hà."
Nghe tới đây, Tình Vương thoáng chốc nhận ra điều gì đó, chiếc vòng hút máu của Tây Y Hà đến chỗ bọn chúng, Lý Thành nói tiếp.
"Tôi gọi để hỏi anh, Y Hà vẫn ổn chứ, trong bức thư toàn là chữ la mã, tôi đang phân tích và giải hàng chữ đó ra xem, rốt cuộc kẻ nào dám làm ra chuyện này."
Tình Vương cúp máy, nhìn Tây Y Hà, anh bất giác tay nắm chặt điện thoại.
"Về nhà hàng thôi, chúng vừa gửi cho ta một bức thư được viết bởi máu của cô ấy!"
Khang Manh và Mặc Danh nhìn nhau đầy sự khó hiểu, bọn chúng đang theo dõi bọn anh, cô? Bốn người cuối cùng cũng về tới nhà hàng, Mặc Danh bế Y Hà đang bất tỉnh trên tay bước vào trong, những người còn lại nhăn mày khó tin.
"Cô ấy sao rồi?"
Trạch Nhiên thoáng nhìn thấy vết máu sau phần cổ áo, như hiểu ra mọi chuyện bức thư kia, máu của cô, rồi nhìn chằm chằm vào Mặc Danh, ngay lúc này Mặc Danh là kẻ đáng nghi nhất mà anh thấy.
"Mặc Danh, anh không cần phải giả vờ giả vịt như thế!"
Mặc Danh cau mày, đặt Y Hà vào phòng y tế