Không chỉ 《Giới Nguyên Châu》, mà danh tiếng của đạo diễn béo Niếp Đạt quay 《Giới Nguyên Châu》 cũng bắt đầu vang vọng trong giới giải trí.
Đây là bộ phim đầu tiên Niếp Đạt quay, thời gian hai mươi ngày ngắn ngủi vậy mà doanh thu phòng vé đã bước một bước lên đầu bảng doanh thu phòng vé phim điện ảnh của Hoa Hạ, chấn động cả thị trường phim ảnh Hoa Hạ, đây quả là kì tích.
Ngoài ra, đầu tư Tinh Nguyên cũng được một vài người chú ý tới, mà tổng giám đốc Trần Quân Nam cũng được chú ý tới rất nhiều.
Diệp Tinh chỉ là người đứng đằng sau, mà người phụ trách việc về《Giới Nguyên Châu》bề ngoài vẫn là Trần Quân Nam, Trần Quân Nam cũng dựa vào bộ phim này một bước trở thành nhà đầu tư đỉnh cấp。Đoán chừng cho dù bây giờ từ chức, cũng có rất nhiều công ty muốn hắn vào làm!.
Thời gian không ngừng trôi qua, doanh thu phòng vé của 《Giới Nguyên Châu》vẫn đang tăng lên, về phần thức tỉnh cảnh giới của Diệp Tinh đang từ từ tiến bộ.
Trong phòng, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân, hắn tập trung nhìn mảnh giấy phía xa, lúc này tờ giấy dưới sự khống chế của hắn, đã cách mặt bàn ba mươi centimet, không ngừng bay lượn trong không trung, tới mười mấy giây sau, tờ giấy mới rơi xuống.
“Phù!” Diệp Tinh dừng lại.
Lau mồ hôi trên trán.
Những ngày này Diệp Tinh vẫn luôn tu luyện, chỉ điểu tiến bộ không lớn lắm.
“Vẫn còn nửa năm nữa là ngày tận thế đen tối sẽ giáng xuống, tu luyện bình thường, khả năng đạt tới Hoàng Cảnh quá thấp!”Diệp Tinh lắc đầu.
Nếu tu luyện bình thường, cảnh giới Luyện Thế sẽ tốn thời gian hơn một năm, thức tỉnh, Vương Cảnh, Hoàng Cảnh tiêu tốn thời gian ngày càng nhiều.
Thu lại tâm trạng trong lòng, Diệp Tinh đi ra khỏi phòng.
“Tiểu Tinh, ngày mai trở lại trường học, con nghĩ xem mình còn quên đem gì không?” Lưu Mai đang sắp xếp hành lý cho Diệp Tinh.
Nháy mắt, cả một kỳ nghỉ đông đã trôi qua.
“Mẹ, bên đó cái gì con cũng có, không thiếu gì cat.
” Diệp Tinh cười nói.
“Sao lại không thiếu? Hôm qua mẹ phơi chiếc chăn bông mới, con bỏ luôn lên xe, chiếc chăn trong căn phòng đó của con chắc chắn ẩm rồi, đông lạnh như vậy, nhất định bảo giữ ấm mới không bị cảm.
” Lưu Mai dặn dò.
Diệp Tinh bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu.
Ngày thứ hai Diệp Tinh sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, sau đó tới nhà Lâm Tiểu Ngư.
“Ba, mẹ, con đi đây.
” Lâm Tiểu Ngư vẫy tay với ba mẹ mình.
“Cẩn thận đó.
” Ba Lâm, mẹ Lâm dặn dò.
Xe nhanh chóng chạy về hướng đại học Thượng Hải, hơn một tiếng sau, cuối cùng cũng đã tới nơi.
“Phù! Trở lại rồi!” Tới dưới kí túc xá, Lâm Tiểu Ngư cảm thán nói.
Luôn cảm thấy nghỉ đông trôi qua rất nhanh, nháy mắt một cái đã qua rồi.
Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc rời đi.
“Lên đi.
” Diệp Tinh cười nói.
“Vâng, anh lái xe cẩn thận nhé.
” Lâm Tiểu Ngư không nhìn được nói.
Diệp Tinh gật đầu, lái xe rời khỏi trường học.
Lâm Tiểu Ngư trở về phòng trọ, lúc này trong phòng trọ có hai người Trương Mộng, Chu San, nhìn giường, Hạ Lâm và Chu Lãnh Huyên vẫn chưa trở lại.
“Woa, Tiểu Ngư, cuối cùng cậu cũng về rồi, nhớ chết mất.
” Trương Mộng chạy tới, vui mừng nói.
Lâm Tiểu Ngư cũng rất vui.
“Giai Giai ra ngoài rồi, Hạ Lâm nói ba giờ chiều tới nơi, Lãnh Huyên năm giờ