Trước đây Diệp Tinh trị bệnh cho ông nội cô biểu hiện ra rất lạnh lùng, cô nhìn Diệp Tinh đã có chút không thoải mái.
Nhưng cô cũng có chút kinh ngạc khi nhìn Diệp Tinh.
Đầu tư Tinh Nguyên là do Diệp Tinh nhờ ba cô – Đổng Minh Viễn thành lập, gần đây đầu tư Tinh Nguyên nghiễm nhiên trở thành một con quái vật ở thành phố Thượng Hải, liên tiếp thu mua công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan Thượng Hải và công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu, ba công ty này cộng lại, giá trị của Diệp Tinh đã gần bằng tập đoàn Đổng thị bọn họ.
“Vậy tôi nên biểu hiện thế nào?” Diệp Tinh bình tĩnh nói, hán không muốn nói thêm gì nhiều, trực tiếp nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.
”Nói xong liền sải bước rời đi.
“Vũ Huyên, Diệp Tinh này vẫn đáng ghét như vậy.
” Nhìn bóng lưng Diệp Tinh, Đổng Nguyệt bất mãn nói.
Trước đây Diệp Tinh trị bệnh cho Đổng Đại Chí, lại trị bệnh cho Chu Vĩ Thiên, vậy nên bọn họ có cơ duyên trùng hợp, vừa gặp đã quen, trở thành bạn tốt.
Chu Vũ Huyên lắc đầu nói: “Trước đây việc tôi làm khiến cậu ấy tức giận.
”“Hả? Việc gì?” Ánh mắt Đổng Nguyệt chuyển động, mặt đầy vẻ hóng hớt.
Chu Vũ Huyên bất đắc dĩ, nói: “Còn lâu tôi mới kể cho cậu nghe.
”Đổng Nguyệt cái gì cũng tốt, chỉ là quá tò mò.
“Nói đi.
” Đổng Nguyệt vội vàng truy hỏi: “Lần trước tôi đã nói bí mật của mình cho cậu nghe, miệng tôi kín lắm, đảm bảo không nói ra bất cứ điều gì.
”Dây dưa một lúc, Chu Vũ Huyên không lay chuyển được cô ta, chỉ có thể kể việc trộm điện thoại trên núi Trường Bạch kể cho cô ta nghe.
“Hóa ra là vậy.
” Đổng Nguyệt gật đầu, biết được mâu thuẫn giữ Chu Vũ Huyên và Diệp Tinh, cô ta nhìn Chu Vũ Huyên tò mò hỏi: “Diệp Tinh thật sự lợi hại như vậy à?”“Ừm, thực sự rất lợi hại.
” Chu Vũ Huyên gật đầu.
“Ồ!.
” Đổng Nguyệt cố ý ồ một tiếng, xấu xa nhìn Chu Vũ Huyên.
Chu Vũ Huyên ngây ra, không biết tại sao Đổng Nguyệt lại như vậy, nghĩ một lát bỗng nhiên phản ứng lại, mặt lập tức ửng đỏ, dùng tay đập một phát: “Cái đồ sắc nữ này, nghĩ đi đâu vậy?”“Hi hi, không đùa nữa.
” Đổng Nguyệt lập tức trốn mất, chơi đùa một lát, Đổng Nguyệt dừng lại, tiếp tục nói: “Cậu nói Diệp Tinh có thể đạp một cước vỡ đất nham thạch, tôi vẫn cảm thấy có chút khó tin.
”“Tôi nói đều là thật, trong sân nhà tôi có một hòn đá to cao hai mét, bị Diệp Tinh dùng tay đập vỡ đó.
”Chu Vũ Huyên nhớ lại, hình ảnh chạy qua trong não, trong lòng thở dài một hơi.
“Sức mạnh hơn người ư?” trong mắt Đổng Nguyệt looj ra một tia hứng thú.
“cậu muốn làm gì?” Chu Vũ Huyên nhìn mặt cô ta, vội vàng nói: “Cậu đừng đi thăm dò Diệp Tinh, lần trước em tôi đã bị Diệp Tinh đánh cho một trận.
”“Cậu tưởng tôi không có não à? Các cậu đã tận mắt nhìn thấy, tôi có gì mà không tin?” Đổng Nguyệt bất đắc dĩ nói, cô ta phát hiện chị em tốt của mình hễ gặp chuyện của Diệp Tinh là lại trở nên không bình thường.
“Đi thôi, không phải nói là đi dạo phố hả? Suýt chút nữa bị Diệp Tinh làm cho mất hứng.
”Cô ta kéo Chu Vũ Huyên đi về phía xa!.
Mua một chút đồ, Diệp