Thực lực của hắn hiện tại kh ủng bố tới mức nào, cơ thể bên trong đã được rèn luyện một lượt, cảnh giới Thức Tỉnh đã tiến bộ hơn một ít, cảm nhận của ngũ quan nhạy bén tới mức nào!“Đây là tiếng truyền tới từ mặt đất? Có thể truyền tới âm thanh như vậy thể hình sẽ không nhỏ.
” Sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến, nhanh chóng mở lều ra.
“Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng, cầm chặt vũ khí, có thú dữ tới.
” Diệp Tinh trầm giọng nói.
Nói xong hắn sải bước ra ngoài, không để ý chút nào tới ngoài trời đang mưa kèm theo mưa đá.
“Cái gì? Thú dữ?” Sắc mặt Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng lập tức thay đổi, nhanh chóng cầm vũ khí đi ra khỏi lều trại.
Sau đó, Diệp Tinh nhanh chóng tới lều của các nữ sinh.
“Diệp Tinh, sao vậy?” Lâm Tiểu Ngư mở lều ra hỏi.
“Tiểu Ngư, các em đều ra ngoài đi, nơi này không an toàn, đem theo đồ, chúng ta rời khỏi đây.
” Diệp Tinh nhanh chóng nói.
Tiếng rung động trên mặt đất lớn dần, biểu thị mãnh thú cách nơi này càng ngày càng gần.
“Không an toàn?” Sắc mặt mấy nữ sinh đều thay đổi, nhanh chóng mặc áo mưa lên, mang theo một ít đồ.
“Diệp Tinh, rốt cuộc làm sao vậy? Ở đâu không an toàn?” Trương Mộng không nhịn được hỏi.
Bọn họ đều đã ra ngoài, nước mưa, mưa đá đập lên người, thậm chí có chút đau.
“Phì phì phì!”Dường như đang đáp lại lời của Diệp Tinh, phía xa có một âm thanh truyền tới, hơn nữa mấy người đều nghe thấy.
“Đây là!.
tiếng lợn rừng?”Lập tức, sắc mặt mấy người Trương Mộng đều thay đổi trong nháy mắt.
Thảm thực vật của núi Hỗn Nguyên phong phú, hơn nữa cấm bắt giữ động vật bên trong, có lợn rừng sinh sống, nhưng những con lợn rừng này đều ở sâu trong rừng rậm, cơ bản không có khả năng sẽ ra ngoài.
“Mọi người đi theo hướng này, chú ý đừng tách nhau ra.
” Diệp Tinh trầm giọng nói.
Lúc này đêm tối đã đổ xuống, cộng thêm trên trời có nhiều mây đen, xung quanh dường như đều tối đen, chỉ có một vài ánh sáng yếu ớt.
Một khi đi tách nhau ra ở nơi này, một mình sẽ rất nguy hiểm.
“Phì phì phì!”Lại có mấy tiếng phì phì truyền tới, mấy người Diệp Tinh chưa đi được mấy bước, một con lợn rừng to lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đây là một con lợn rừng trưởng thành, cơ thể thận chí hơn một mét rưỡi, cao khoảng hơn một mét, toàn thân đều là lông đen, nhất là lông ở sống lưng, trông có vẻ rất cứng.
Cả thân hình vô cùng to lớn, đôi mắt màu đỏ mang theo hung quang nhìn mấy người Diệp Tinh, thân hình to lớn, răng nanh sắc nhọn trông vô cùng kh ủng bố.
“A! !!” Thấy dáng vẻ Diệp Tinh kh ủng bố như vậy, Hạ Lâm, Chu San đều bị dọa tới mức hét lên.
“Tiểu Ngư, nữa sinh các cậu lui về phía sau, chú ý nguy hiểm, lùi về phía vách đá nham thạch.
” Diệp Tinh nhanh chóng hô lên.
“Được!” Lâm Tiểu Ngư gật đầu, biết rõ hiện giờ đang là thời khắc nguy hiểm, không phải là lúc do dự cậy mạnh, cô cố gắng giữ cho nội tâm bình tĩnh.
“Diệp Tinh, chúng! chúng ta! phải làm sao?” Thạch Lỗi thấy