Ánh mắt bọn họ nhìn về phía ba người Diệp Tinh, lúc này ngoại trừ Diệp Tinh, hai người khác sắc mặt khẽ biến.
Không nghĩ tới một hồi tỷ thí bình thường lại xuất hiện hai vị cao thủ đỉnh cấp này.
"Tôi nhận thua.
""Tôi cũng nhận thua.
"Hai người Lâm Đại Tráng không chút do dự, trực tiếp đi ra khỏi phạm vi chiến đấu, bọn họ biết thực lực của mình.
Mất mặt là chuyện nhỏ, nếu thật sự bị đánh thành trọng thương, vậy thì hỏng rồi.
- Tiểu tử, nhà ngươi muốn nhận thua không? Thạch Khảm nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.
Thanh âm ầm ầm vang lên, giống như sấm sét vậy.
"Tôi sẽ không nhận thua.
" Diệp Tinh lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh nói.
"Được, có can đảm, vậy thì tiếp ta một quyền đi.
" Thạch Khảm cười to nói, thân thể giống như một con mãnh hổ nhanh chóng vọt tới, nắm đấm huy động, trong không khí thậm chí truyền đến từng đạo tiếng mìn nổ.
"Cậu trai trẻ này lá gan lớn thật, cũng dám chiến đấu với Thạch Khảm!""Mỗi lần Thạch Khảm ra tay đều dùng toàn lực, không lưu tình chút nào, mặc kệ thực lực của anh mạnh hay yếu.
""Chắc là vừa ra khỏi sư môn.
"! ! Những người vây xem thầm nghĩ.
"Sư muội, cậu trai trẻ đến gần em này đoán chừng phải ăn mệt rồi.
" Sư tỷ của Lạc Hà mỉm cười nói: "Hẳn là hắn muốn khoe mẽ, đáng tiếc không có đầu óc, chọn sai đối tượng để khoe mẽ.
"Lạc Hà cũng nhìn Diệp Tinh, trong mắt có một chút khinh thường.
Từ trước đến nay cô ta không có hảo cảm gì với con trai, lại càng đừng nói đến việc lúc trước Diệp Tinh cố ý muốn tiếp cận cô ta.
Mà ở một chỗ khác, ba người Hoàng Viêm cũng đang đứng, nhìn về phía cuộc chiến ở nơi này.
"Đội trưởng, thực lực của Thạch Khảm này hình như trở nên mạnh hơn.
" Lý Thương nhịn không được nói.
Ở bên cạnh, sắc mặt Tần Nhược Hi hờ hững.
Hoàng Viêm cười nói: "Đúng là mạnh hơn, có điều hẳn là ngăn không được một chiêu của Diệp Tinh.
"Ánh mắt của ông ta nhìn Diệp Tinh trên sân đấu, trong mắt tràn đầy tự tin.
Dưới ánh mắt của mọi người, đối mặt với nắm tay của Thạch Khảm, chân phải Diệp Tinh bỗng nhiên đá ra.
"Ha ha, dám đánh trả? Nhóc con, chân này của cậu xong rồi.
" Thạch Khảm cười to nói.
Mục tiêu của nắm tay này, đúng là bộ phận đầu gối của Diệp Tinh.
"Phanh!"Thế nhưng chân phải Diệp Tinh bỗng nhiên thay đổi phương hướng, đá vào nắm tay Thạch Khảm.
Ầm!Nháy mắt, Thạch Khảm cảm thấy một sức mạnh thật lớn đánh úp lại, sức mạnh này giống như ngọn núi khổng lồ đ è xuống, ông ta vậy mà hoàn toàn không ngăn cản được, không ngừng lui về phía sau, thậm chí rời khỏi phạm vi sân đấu.
"Cái gì? Thạch Khảm bị đánh lui?""Sao có thể? Toàn bộ giới luyện võ chỉ có một số ít người như Lý Thiên Hằng là có thể đánh lui Thạch Khảm thôi mà?""Chẳng lẽ thực lực của cậu trai trẻ này có thể địch nổi Lý Thiên Hằng? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ?"! ! Thạch Khảm bị đánh lui, nháy mắt khiến cho xung quanh ồ lên, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Tinh đều có một sự khiếp sợ.
Cậu trai trẻ này không phải nghé con mới sinh không sợ cọp, mà là giả heo ăn thịt hổ.
"Sao có thể?" Lúc này Thạch Khảm rốt cuộc ngừng lại, nhìn Diệp Tinh, sắc mặt có chút âm trầm.
Ông