Ngày thí nghiệm thuộc tính thân thể là ngày mà những tân sinh trong Học tiền ban hưng phấn nhất.
Hội trường của học viện Xuất Vân có thể nói là vô cùng xa hoa, không chỉ có tầng hai, ba có số ghế lô đơn độc có thể chứa mấy ngàn đệ tử quý tộc. Ngay cả chỗ ngồi phổ thông ở tầng thứ nhất cũng có thể chứa hết tất cả tân sinh năm nay.
Tuy rằng ánh nắng chiếu vào từ mấy trăm cửa sổ khổng lồ trên mái nhà có thể cung cấp đủ ánh sáng cho hội trường, nhưng trên vách tường bốn phía vẫn thắp sáng đèn ma tinh, tạo thành hình dáng một đám mây phóng khoáng, đây là Viện huy của học viện Xuất Vân, khi viện huy được thắp sáng đại biểu cho buổi lễ long trọng nhất của học viện đang được cử hành.(viện huy: kiểu như logo á)
Ở trung tâm hội trường, đặt một máy ma động thiết kế tinh xảo, có thể thông qua tiếp xúc để điều tra thuộc tính linh lực của thân thể. Dường như không có người nào có thể hiểu được nguyên lý vận hành phức tạp của nó, nhưng kết quả nó phát ra thì ngay cả kẻ ngốc cũng có thể hiểu được.
Lúc này, bên trong viên ngọc trong suốt nằm ở phần đầu máy ma động chậm rãi hiện ra đám mây màu đỏ, phía dưới đám mây đỏ thuần khiết đó chợt xẹt qua vài tia sáng màu vàng. Không sai! Thân thể của Chiến Hổ vậy mà lại là song thuộc tính Hỏa Thổ song tính!
Hôm qua không cắt lưỡi của tên Bạch Dạ Nhất kia, rốt cuộc có thể tin tưởng hắn hay không? Lúc suy nghĩ của Yêu Nhiêu đang bay xa, đột nhiên bị người kéo sang một bên.
“Đồ đệ tốt của ta...”
Gương mặt già nua khô khan trưng ra vẻ lấy lòng của Pháp Y nháy mắt phóng đại trước mặt Yêu Nhiêu.
“Lão sư, có chuyện gì?” Mắt thấy sắp đến lượt mình lại bị Pháp Y kéo sang một bên, Yêu Nhiêu vô cùng khó hiểu.
“Cái kia... Cái kia...” Pháp Y xấu hổ ngại ngùng cúi đầu nhìn mũi chân, thật vất vả mới lấy ra một cái huy chương nhỏ bằng đồng và một tấm da dê từ trong ống tay áo đầy mụn vá nhét vào lòng Yêu Nhiêu.
Nhìn thử một chút, vậy mà lại là giấy thông hành và huy chương khiêu chiến của đại hội Dược sư vào mấy tháng sau ở Đế đô Đại Hồng đế quốc!
“Đây là...”
Yêu Nhiêu nhìn thấy rõ vật trong tay, nhất thời trong lòng dâng lên sự cảm động.
“Là lão nhân ta không đúng...” Khi Pháp Y căng thẳng thường thích tự xưng là “Lão nhân”: “Lão nhân ta không nên ích kỷ giữ lại thiên tài luyện dược như ngươi bên người...Nếu... Nếu sau khi ngươi thí nghiệm... Khụ khụ khụ, dù sao với tài năng của ngươi, tham gia đại hội Dược sư này nhất định sẽ tiền đồ vô hạn, tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với làm Triệu hồi sư!”
Pháp Y có chút lắp bắp, vẻ mặt cũng rất xấu hổ, nhưng Yêu Nhiêu thông minh như vậy sao có thể không rõ suy nghĩ của lão đầu này, xem ra sự thật nàng là linh căn “Phụ ngũ” đã khắc quá sâu vào lòng người, không chỉ Hoang Sơn nhiệt tình đề cử nàng tới học viện Võ Giả mà ngay cả Pháp Y lão đầu một lòng tập trung vào việc nghiên cứu đan dược chiến đấu cũng quyết định sẽ không vì kiếm tiền mà tiếp tục che giấu thân phận dược sư của nàng nữa.
“Kẻ lừa đảo” Pháp Y đạo sư này thật là tốt bụng ngoài dự đoán mà!
“Yên tâm đi! Lão đầu!”
Yêu Nhiêu vỗ bả vai nhỏ gầy của Pháp Y đạo sư. Trân trọng cất giấy thông hành và huy chương khiêu chiến của đại hội Dược sư vào trong ngực.
Trên đời này, người nào đối xử tốt với nàng, nàng nhất định sẽ hoàn trả lại gấp bội! Dù sao sau khi kết thúc thí nghiệm nàng sẽ xuống hồ lấy Thủy linh châu, đến lúc đó thực lực luyện dược bại lộ bị Hiệp hội Dược sư mang đi cũng không sao, nàng hạ quyết tâm nhất định phải khiến lão đầu Pháp Y cổ hủ này tự hào tại đại hội Dược sư vào mấy tháng sau!
Xếp phía trước Yêu Nhiêu là thế tử rác rưởi của thành Quang Minh - Kha Đa, nàng cũng không đặt hắn vào lòng, bởi vì người tiếp theo thí nghiệm chính là nàng.
“Yêu Nhiêu.” Hoang Sơn cúi đầu, dùng thanh âm người khác không nghe thấy được nhỏ giọng nói với nàng: “Không cần tức giận, ta sẽ sắp xếp cho ngươi phòng ma tinh linh khí tốt nhất, nếu thật sự không được, ta cũng có giao tình với Viện trưởng của học viện Võ Giả ở thành BạchVân...”
Choáng váng nha! Thực lực của bổn cô nương ở trong mắt các ngươi thật sự tệ như vậy sao!
Yêu Nhiêu buồn cười vỗ vỗ chiếc huy chương Pháp Y vừa đưa, nghiêm túc đứng trước mặt Hoang Sơn đạo sư nói:
“Cảm ơn Hoang Sơn đạo sư! Lần này không phiền ngài lo lắng! Ta sẽ