Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Biến thân! Ma nữ tà ác


trước sau

Hoàng Tam Trụ là đệ tử nội môn của Ma Vân Tông, lần này đến phiên hắn làm “Người giữ cửa” trong mười năm này.
Cái gọi là “Người giữ cửa” là một nhiệm vụ rất nhẹ nhàng rảnh rỗi, bởi vì nhóm sư huynh đệ tu luyện bên ngoài ngoại trừ có cấp bậc vô cùng tôn quý thì sẽ không có quyền lực và thực lực sử dụng truyền tống trận chuyên dụng để trở về tông.
Cho nên trong mười năm này, Hoàng Tam Trụ chỉ có thể chán đến chết cánh giữ ở phía trước truyền tống trận tu luyện Ám thuộc tính, ngẫu nhiên nghĩ tới đoạn thời gian điên cuồng thời niên thiếu của mình vì lần đầu thức tỉnh Ám thuộc tính mà bị trận doanh Quang Minh đuổi giết.
Mãi đến một khắc khi Ma Vân Tông mở cửa với hắn, hắn mới biết được bản thân cũng không cô đơn, hóa ra có rất nhiều người có thân thể Ám thuộc tính trên Chu Tước đại lục, bọn họ đều bị “Quang Minh sĩ” (sĩ ở đây chỉ người tốt) phán định là “Ma tộc hắc ám” ẩn núp trong nhân loại, bị cưỡng ép phải che giấu tung tích tụ tập ở thành trì tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Đúng vậy, tông phái của Hoàng Tam Trụ chính là một tông phái chuyên thu dụng nhân loại “Ám thuộc tính”, không việc xấu xa nào không làm, yêu tà đến cực điểm, là tông phái hắc ám trong lòng đất khắp nơi đối địch với trận doanh Quang Minh- Ma Vân Tông!
Khi Hoàng Tam Trụ đang đắm chìm trong hồi ức vô biên vô hạn, truyền tống trận chuyện dụng bên cạnh hắn lại khẽ nổ vang, âm thanh tựa như cưa gỗ khiến người ta sởn gai ốc nhất thời dọa hắn nhảy dựng!
Ai trở về tông vậy?
Ánh sáng rực rỡ hiện lên, trên ma trận to lớn xuất hiện hai bóng mờ, một lớn một nhỏ, hóa ra là một người bất nam bất nữ đang xách một thiếu nữ đầu ổ gà mười mấy tuổi.
“Ma vân che trời, ma ngự tứ phương! Huynh đệ! Hoan nghênh về tông!”
Hoàng Tam Trụ máy móc vươn tay phải giơ quá đỉnh đầu, tuy trong mười năm hắn cũng chỉ dùng thủ thức tiếp khách này mấy lần, lại chưa bao giờ cảm thấy không quen.

Oa! Nữ...nam nhân này sao lại lạ mặt như vậy? Hắn theo quán tính mà nhìn xuống hoa văn hình mây dùng tơ hồng thêu trên góc áo của nhân yêu này. (nhân yêu: bất nam bất nữ)
“Một đóa, hai đóa, ba đóa,....”
Đếm một lần mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu Hoàng Tam Trụ càng nhiều, hắn là đệ tử nội môn đánh số ba trăm sáu tám, nhập môn đã bốn mươi hai năm, cho đến hôm nay trên y phục cũng chỉ thêu hoa văn bốn đóa ma vân.
Mà hoa văn trên áo đối phương, lại có mười đóa!
Đếm nhanh đến mười! Hoàng Tam Trụ trực tiếp mềm chân quỳ rạp xuống đất, cả người run cầm cập, so với vừa rồi tựa như hai người.
Mười đóa! Đó là dấu hiệu của cấp bậc trưởng lão! Mà phía sau mười đóa ma vân còn có thể nhìn thấy rõ ràng một chữ “Đông” dùng chỉ bạc thêu nên!
Đông Minh Đại trưởng lão năm mươi năm chưa từng xuất hiện đã trở về! Nhân vật chỉ từng xuất hiện trong truyền thuyết kia!
“Đại... Đại trưởng lão cát tường!” Hoàng Tam Trụ lắp bắp đến răng nanh run lên! Dù thế nào cũng thật không ngờ có ngày bản thân có thể có vận khí vì Đại trưởng lão đón gió!
“Xin hỏi? Vị này chính là nữ tử Đại trưởng lão dùng để ấm giường sao?”

Hoàng Tam Trụ chỉ vào Yêu Nhiêu nịnh nọt hỏi han, tuy đã bị thân phận của Đông Minh Đại trưởng lão dọa không nhẹ, hắn vẫn lại không thể kiềm được mà đánh giá thiếu nữ thêm vài lần, tâm tư tựa như con quỷ nhỏ luyên thuyên nơi đầu đường cuối ngõ, bắt đầu trở thành bà tám.
Đông Minh Đại trưởng lão uy chấn bát phương sao lại có loại yêu thích này, nhìn xem cái đầu ổ gà của thiếu nữ, nhìn xem khuôn mặt đầy mụn nước!
Chậc chậc! Suy nghĩ bát quái của Hoàng Tam Trụ đã bay xa nghìn dặm, loại ham mê này của Đại trưởng lão phải ghi nhớ cho kỹ, sau này Hoàng Tam Trụ ta dựa vào dâng hiến xấu nữ cũng có thể thăng chức rất nhanh, oa ha ha ha!
“Không, đây là đồ đệ ta mới thu.”
Đông Minh âm dương quái khí (quái gở) hoàn toàn không để ý vẻ mặt vụng trộm mừng thầm của Hoàng Tam Trụ, nhìn về phía Yêu Nhiêu lộ ra một nụ cười cổ quái, đại khái là muốn biểu đạt sự hiền lành, chỉ là loại hiền lành này có phần làm người ta sởn gai ốc.
“Vâng! Sư phó thân ái của ta! Sư phó thật vĩ đại! Vậy mà lại có tông phái lớn như vậy!”
Trên mặt Yêu Nhiêu hoàn toàn không có vẻ kinh hoảng, ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá, hưng phấn tự như thiếu nữ ngu xuẩn bị người ta bán còn phụ giúp đếm tiền.
Rốt cuộc quan hệ sư trò quái lạ này là chuyện gì, vì sao Đông Minh tà ác lại không giết Yêu Nhiêu? Chuyện này vẫn phải bắt đầu kể từ mười phút trước khi Yêu Nhiêu mới xuất hiện trong rừng rậm!
Đại trưởng lão Ma Vân Tông Đông Minh tu luyện tại âm trầm chi địa, đời này ghét nhất là bị người khác quấy rầy.

Ầm ĩ ảnh hưởng đến sự tu luyện của hắn, ừm, tất cả đều mổ ngực moi

bụng!
Vốn hắn đã nghĩ như vậy, mãi đến khi thấy kiếm khí thiếu nữ kia đánh về phía triệu hồi sư!
Nhất thời trong mắt của Đông Minh bộc phát ra ánh sáng tham lam khi dã thú tìm được thịt tươi ngon miệng!
Người khác không nhìn ra, hắn còn không nhìn ra? Đó chính là vũ kỹ Ám thuộc tính! Tuyệt thế kiếm khí dùng lực lượng Ám thuộc tính làm cơ sở! Cho dù Đông Minh thân là Lĩnh Chủ cấp bảy cũng mắt thèm không thôi! Dùng thân thể có thể ngưng tụ kiếm khí! Đây là vũ kỹ cấp bậc nào! Tuyệt đối còn hiếm có hơn huyễn thú hệ Ám!
Bảo bối này cũng không thể để những triệu hồi sư khác bắt đi!
Đông Minh lập tức hiện thân, giây sát (g.iết c.hết ngay lập tức) Ma Lý sau đó “hiền lành” “mời” thiếu nữ này trở thành đệ tử của mình.
Đừng hiểu lầm, Đại trưởng lão Đông Minh này cũng không phải kẻ dễ chọc, không mạnh mẽ ép hỏi vũ kỹ của Yêu Nhiêu ngay lúc đó, đơn giản là bởi vì trong Ma Vân Tông còn truyền thừa một loại bí pháp đoạt xá tà ác.
Bí pháp tên là “Thôn Phệ” (cắn nuốt), đây là cấm thuật hắc ám cổ xưa dùng vật sống hiến tế để mở ra, có thể trực tiếp lấy được toàn bộ lực lượng của một người sống, chuyển cho người còn lại. Nghe thấy tên đã có thể biết được loại cấm thuật này vô cùng tàn nhẫn huyết tinh, tàn nhẫn đến mức Đại Trưởng lão Đông Minh giết người như ngóe không tới lúc vạn bất đắc dĩ cũng không muốn tùy ý sử dụng.
“Chỉ cần thiếu nữ này ngoan ngoãn giao ra bản đầy đủ của vũ kỹ, cho nàng đường sống và địa vị cũng chỉ là việc nhỏ.”
Nghĩ như vậy Đông Minh cố gắng khiến vẻ mặt của mình càng giống một sư phụ hiền lành.
Nhìn gương mặt hung dữ bất nam bất nữ, trong lòng Yêu Nhiêu tràm đầy buồn nôn!

Đó đâu phải là “lời mời” thiện ý? Rõ ràng chính là “áp chế” không cho phép phản kháng!
Ngón tay nhọn hoắt vừa cắt đầu Phó Viện trưởng Ma Lý như cắt dưa đang đặt trên mạch môn của nàng, Yêu Nhiêu dám dùng mười cái mạng của mình bảo đảm, chỉ cần lúc đó nàng nói nửa chữ “không”, cánh tay phải của bản thân đã sớm tách ra khỏi thân thể!
Được rồi! Nếu trong mắt ngươi ta còn hữu dụng, vì bảy tỏ ta và các người là đồng loại mà không phải địch nhân, vậy từ giờ trở đi, ta hóa thân thành ma nữ tà ác chân chính!
Tầm mắt Yêu Nhiêu rơi trên người Hoàng Tam Trụ đang quỳ rạp trước người Đông Minh, người này toàn thân đều là mùi máu, phỏng chừng cũng là ác ma giết người không chớp mắt, nhất thời ánh mắt nàng tràn đầy sát ý.
“Ầm!” Một đạp bất ngờ đá vào khuôn mặt lớn như cái bánh mì của Hoàng Tam Trụ, mượn sức nặng thân thể, hung hăng đạp cái đầu lớn như cái đấu của hắn nện trên sàn nhà phía sau. Nhất thời mặt Hoàng Tam Trụ tràn đầy máu!
“Ngươi đang làm gì!” Trong âm điệu bất nam bất nữ của Đông Minh ẩn chứa sự tức giận, quả nhiên nha đầu này muốn phản kháng, nếu đã không muốn ăn mềm, hừ, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!
“Sư phụ!” Yêu Nhiêu thay đổi một vẻ mặt khác, lập tức nhấc chân khỏi khuôn mặt đã bị hủy dung của Hoàng Tam Trụ, phong tình vạn chủng lắc eo thon nhỏ đi tới phía trước kéo tay Đông Minh.
“Vừa rồi nô tài ti tiện chết dẫm này vậy mà lại dám nói xấu người bắt cóc thiếu nữ làm ấm giường, đây không phải là tr.ần trụi khiêu khích dung mạo anh minh thần võ, uy áp khí cái sơn hà của người sao! Với phong độ của sư phụ, không biết có bao nhiêu mỹ nữ giai nhân trên thế gian này chờ mong sư phụ chọn lựa, sao có thể tha thứ nô tài chết dẫm này chửi bới, loại người ngoài miệng mọc lông này, trực tiếp mang cho sói ăn cũng không đáng tiếc!”
A...! Hóa ra thiếu nữ này đột nhiên ra tay là có tâm tư này, lúc này Đông Minh mới cúi đầu nhìn kỹ, trong đôi mắt tưởng như nhu nhược của tiểu nha đầu này, vậy mà lại lóe lên ánh sáng tàn nhẫn và máu tanh của ác ma.
Ha ha ha! Không tệ, có thể dạy dỗ, rất có khí phách của lão phu năm đó! Nội tâm vô cùng lãnh khốc của Đông Minh nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn này, đột nhiên cảm thấy tính cách ác liệt của nha đầu này rất hợp khẩu vị của chính mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện