Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Đóng Cửa Thả Nạp Đa Đa


trước sau


Ngày thứ hai, Yêu Nhiêu kéo Long Giác trên người mang khóa Khốn long giống như dắt sủng vật du đãng xung quanh Ma Vân tông.
Nàng hiện tại cầm trong tay "Lục vân" lệnh bài của đệ tử tôn quý Ma Vân tông, trừ cấm địa thì không có nơi nào không thể đi.

Ngoài mặt có vẻ là tò mò, trên thực tế thì là đang ghi nhớ toàn bộ địa hình cùng tổ chức kết cấu của Ma Vân tông
Toàn bộ Ma Vân tông so với tưởng tượng của nàng rộng lớn hơn rất nhiều.

Trừ bỏ việc đệ tử trong tông chém giết lẫn nhau tương đối hỗn loạn nhưng nhìn mãi thành quen thì toàn bộ tổ chức quản lý lại cực kỳ chặt chẽ.

Giữa các đệ tử chia cấp bậc rõ ràng, các chức trách thì tích thủy bất lậu, không cho người ta bất kỳ một sơ hở nào để lợi dụng!
Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).
Nhìn Yêu Nhiêu trong tay là lệnh bài Lục vân, thân mặc Lục vân y bào, một ít đệ tử vân giai cấp thấp ào ào cúi đầu hành lễ với nàng, một lão nhân Nhị vân râu đã hoa râm thậm chí còn sợ tới mức quỳ sụp xuống đất.
"Tối hôm qua vì sao không cởi trói cho ta? Ngươi đừng quên ban đầu là ai cứu ngươi, thế mà còn dám dẫm lên mông bổn công tử." Long thiếu gia treo hai con mắt gấu trúc bị Yêu Nhiêu dắt theo tức tối gầm nhẹ.
"Ai bảo ngươi thừa dịp ta ngủ mà chiếm tiện nghi." Yêu Nhiêu tức giận liếc mắt nhìn tiểu công tử tóc đỏ này một cái, đã sớm ngộ ra lò sưởi thoải mái ấm áp tối qua là thứ gì rồi.
"A a a! Tức chết ta! Ngươi cũng không xem xem bản thân có bộ dạng gì, rõ ràng chính là ngươi chiếm tiện nghi của ta, mau thả ra! Xú nha đầu lấy oán trả ơn!"
"Hừ, Long công tử, ngươi nên nhỏ tiếng nói chuyện xuống mới là sáng suốt!"
Yêu Nhiêu vũ mị lấy tay phủ lên khuôn mặt như ngọc của Long Giác, nhưng hắn chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.


Không biết thì thôi nhưng sau đêm qua hắn hoàn toàn hiểu rõ, chỉ cần xú nha đầu này lộ ra bộ dạng không đứng đắn thì khi ấy tuyệt đối là thời điểm nàng đáng sợ nhất!
Đêm qua nàng chính là dùng loại tươi cười này đem "Nạp Đa Đa" kia thành công thu làm nô lệ..
"Ngươi có dám nói ngươi rốt cuộc là ai không? Đến Ma Vân tông có mục đích gì? Ngươi che giấu thực lực để làm gì?" Yêu Nhiêu nhẹ nhàng vỗ mặt hắn, nở nụ cười yêu mị đến tận xương tủy, lời nói phun ra lại giống như thanh tuyền, bỗng chốc dập tắt ủy khuất tồn đọng trong lòng Long Giác.
Nữ nhân này thật đáng sợ! Hóa ra đêm qua nàng kêu Nạp Đa Đa đoán cấp bậc của mình không chỉ vì e sợ hắn mà còn để đồng thời xác nhận thực lực của mình! Khó trách nàng chết cũng không buông hắn ra!
Long Giác tức khắc cảm thấy giọng nói của mình như bị mắc kẹt, phun không ra nửa câu tranh cãi.
"Hừ! Đây là tân đồ đệ của Đông Minh Đại trưởng lão sao?" Vang lên đồng thời với thanh âm âm trầm kia là thanh âm của ám khí!
Phụt! Một đạo ngân nhận bén nhọn xẹt qua gò má Yêu Nhiêu, cắt đứt đám tóc quăn bên tai nàng.

Đao nhỏ màu bạc đinh một tiếng cắm phập vào tường đá, chỉ chừa lại chuôi đao cột hồng anh đang không không ngừng rung động ngoài không khí!
Tất cả đều diễn ra trong chớp nhoáng, nếu phi đao ấy dịch sang thêm ba tấc, đầu cổ Yêu Nhiêu tuyệt đối đã nói lời tạm biệt với nhau!
Với thân phận của nàng, trong Ma Vân tông này còn ai dám tùy ý khiêu khích?
Yêu Nhiêu quay đầu nhìn lại, phía sau đứng một đám thiếu niên đệ tử Ma Vân tông, trong tay thiếu niên cầm đầu chính là ba phi đao cột hồng anh rất quen thuộc, phía dưới áo bào của hắn là sáu đóa Lục vân màu đỏ vô cùng rõ ràng!
Đều là Lục vân đệ tử! Truyền nhân trực hệ của Trưởng lão! Tuy mới mười tám mười chín tuổi nhưng tuyệt đối là dạng nhân vật tôn quý trong Ma Vân tông ngoài các vị trưởng lão hay phân đà chủ.

Hơn nữa bọn họ khác với Yêu Nhiêu · đối tượng được Đông Minh tuyển chọn phục vụ cho việc cắn nuốt, đối phương được Ma Vân tông coi trọng bởi vì có thực lực.


Triệu hồi sư Ám thuộc tính cấp 3! Ở trên đại lục tuyệt đối là nhân vật thiên tài!
Mấy tiểu đệ đứng phía sau thiếu niên Lục vân không biết sợ cười ha hả, "tiểu sư muội" đến một ám khí cấp thấp của Thất thiếu cũng không tránh được, xem ra chỉ là một bao cỏ!
"Nghe nói tiểu sư muội mới tới tác phong vô cùng dâm uế, đi đến đâu cũng đều mang theo nam sủng, hàng đêm mây mưa, đến giường cũng đánh sập rồi!"
"Ha ha ha! Hóa ra là diện mạo mặt đầy bọng nước đầu tóc bù xù này.

Tiểu bạch kiểm phía sau nàng bộ dáng không tồi, thật sự là lãng phí!"
Cho rằng Yêu Nhiêu chính là kẻ dễ bắt nạt, có mấy tên lớn mật thậm chí trực tiếp đi lên phía trước động tay động chân với Long Giác.

Ồ, Ma Vân tông đúng là không thiếu các loại tà ác nha.

Tác phong lớn mật thật, ngay cả nam nhân cũng không buông tha!
Yêu Nhiêu yên lặng không tiếng động che phía trước Long Giác, thiếu niên thần bí này là sủng vật của riêng ma nữ tà ác nàng, không cho

phép bất kỳ kẻ nào có ý đồ nhúng chàm! Ánh mắt Yêu Nhiêu trở nên u ám.
"Làm càn! Sao ngươi dám động chạm vào đồ vật của tiểu sư muội?"
Không nghĩ tới Yêu Nhiêu còn chưa nổi bão, "Thất thiếu" đi đầu vẫn luôn không nói gì đột nhiên biến sắc, ngón tay lay động, phi đao trong nháy mắt cắm phập vào bàn tay thiếu niên muốn sờ Long Giác!

"..."
Thật không ngờ Thất thiếu lại động thủ với mình, bàn tay kẻ đó nhất thời máu chảy ròng ròng, lại kìm nén không dám lên tiếng.

Loại đệ tử Tam vân như hắn, có thể dỗ cho Thất thiếu thân là Lục vân đệ tử vui vẻ thì sống, chọc hắn nhíu mày sẽ chết.

Vậy nên lúc này đây hiển nhiên là do bản thân xui xẻo bị Thất thiếu lấy lý do kinh sợ "tiểu sư muội" để ra oai phủ đầu.
Thất thiếu hiển nhiên đã nhìn quen cảnh máu me, đối với việc vứt bỏ thủ hạ làm còn thuận tay hơn vứt bỏ quần áo.

Hắn vẫy tay kêu thủ hạ đưa người bị thương rời đi, nhẹ nhàng bước đi đến trước mặt Yêu Nhiêu, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Tiểu sư muội, vừa rồi chỉ là muốn chào hỏi muội, đừng đem mấy lời nói vớ vẩn kia để trong lòng.

Tại hạ là đệ tử chân truyền thứ bảy của Nam Lạc trưởng lão · Phụng Thiên, mọi người thường gọi là Thất thiếu gia.

Về sau cứ đi theo sư huynh ta lăn lộn, nhất định không có kẻ nào dám bắt nạt muội."
Thiếu niên tên Phụng Thiên ngoài miệng thân thiết vô cùng nhưng trong đôi mắt phượng hẹp dài lại toát ra thần sắc kiêu căng, trong giọng nói không có chút cảm giác hổ thẹn nào.
Không biết vừa rồi là ai quang ám khí ra tay trước, không biết xấu hổ cũng chưa thấy ai trắng trợn đến mức ấy.
Yêu Nhiêu làm sao không rõ Thất thiếu này quanh co lòng vòng uy hiếp, năm lần bảy lượt ở trước mặt nàng dùng đao còn không phải là muốn nàng phụ thuộc vào thế lực của hắn, triệt để trở thành quân cờ cho hắn bài bố hay sao.
Tại tông phái tà ác thực lực vi tôn này cho tới bây giờ đều không có cái gọi là tình đồng môn, có chỉ có thực lực cường đại, bằng không bất cứ lúc nào phía sau cũng sẽ có đao nhọn đâm về phía trái tim ngươi.
Tuy nhiên Yêu Nhiêu cũng không có lo lắng cho tiền đồ của mình, ngược lại vì một thân trang bị Ám thuộc tính cực phẩm của Thất thiếu mà âm thầm cảm thán.

Phi đao trên tay hắn được mạ một lớp kim loại phụ ma trân quý · bí ngân mới giúp ám khí trong tay thiếu niên thực lực ước chừng triệu hồi sư cấp 4 này có chứa Ám nguyên tố cấp Lĩnh Chủ.

Còn có kim quan trên đỉnh đầu hắn được khảm một ma tinh của Linh thú Ám thuộc tính ở chính giữa, đây tuyệt đối là đồ tốt.
Chậc, đúng là kẻ có tiền! Vô luận ở trong hoàn cảnh hung hiểm cỡ nào, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể xác định tất cả đồ tốt trên người đối phương là tố chất cơ bản của Yêu Nhiên vốn tự xưng cường đạo.
"Tiểu sư muội, muội cũng biết trong tông có rất nhiều đồng môn hiếu chiến tàn nhẫn, chỉ cần muội phân một nửa linh đan hàng tháng trong tông phát cho ta, ta tuyệt đối sẽ bảo hộ muội không phải chịu cảnh người xấu quấy rầy."
Thất thiếu còn chưa biết vật phẩm toàn thân đã trở thành món hàng được Yêu Nhiêu tính toán qua một lượt, vẫn vuốt phi đao trong tay tiếp tục "hướng dẫn từng bước".
Hóa ra trong tông hàng tháng đều cấp linh đan cho đệ tử, khó trách thực lực tông phái vẫn luôn mạnh hơn học viện.

Yêu Nhiêu nghe nói đến việc này, nhất thời ánh mắt sáng ngời!
Nàng vốn còn đang cảm thấy thật nhàm chán, chỉ muốn nhanh chóng tống cổ đối phương đi sau khi nghe vậy đột nhiên nhiệt tình vặn eo nhỏ, đứng lên cười quyến rũ với Thất thiếu kiêu ngạo:
"Haha, sư huynh.."
Long Giác đứng bên người Yêu Nhiêu sống lưng lập tức trở nên lạnh toát: Xú nha đầu lại tới nữa! Chính là loại tươi cười này!
"Hóa ra là còn có linh đan! Nếu nhân phẩm sư huynh đã tốt như vậy, không bằng linh đan đều đưa hết cho tiểu sư muội ta đi!"
"Lớn mật! Ngươi muốn chết! Nghe không hiểu ta đang nói gì sao?" Phi đao trong tay hắn đột nhiên bắt đầu chuyển động.
"Đúng rồi, phản kháng sẽ rất đau đấy.

Sư huynh phải cẩn thận nha." Yêu Nhiêu kiều diễm nằm nghiêng dưới đất: "Người đâu! Đóng cửa! Thả Nạp Đa Đa!".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện