Yêu Nhiêu tùy tiện tìm lý do đuổi hết người hầu hạ bên cạnh đi, ngồi ở trên giường bắt đầu nghiêm túc suy xét tình cảnh hiện tại.
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!" Yêu Nhiêu cũng không cho rằng đường đường một thế gia lớn của Đại Hồng quốc · Tuyết gia lại có người coi trọng hơi thở của Thủy Linh châu phóng xuất ra, sau đó chọn cách làm tương tự như Ma Vân tông là cắn nuốt nàng. Nhưng trong đám người bọn họ nhất định là có người nào đó đánh chủ ý lên nàng!
Nàng không dám tùy tiện thả Nạp Đa Đa ra, tên kia không những có một thân ma khí chọc phiền toái mà còn sẵn sàng tùy thời phản bội, tốt nhất nên để nó ngủ càng lâu càng tốt.
Mà quả trứng màu đỏ Nạp Đa Đa đưa cho nàng.. Chậc, cứng rắn như đá, thật không biết trừ việc dùng làm đá ném thì còn tác dụng gì nữa hay không.
"Ngươi nói xem, Thành chủ Quang Minh thành liệu có phát tiết lửa giận lên người ta hay không? Đến lúc đó ta có bao nhiêu năng lực tự bảo vệ mình đây?" Yêu Nhiêu nâng cằm, vô cùng buồn bực nhìn đóa hoa mẫu đơn màu hồng phấn trước mặt.
Những cánh hoa hồng phấn bỗng nhiên nổ tung đầy trời, tạo thành một cơn mưa hoa, sau khi tàn hoa rơi hết xuất hiện là một đóa mẫu đơn vàng xanh..
Tiếp đó là một bông mẫu đơn trắng thuần, rồi chuyển thành hồng đào, tím lưu ly..
Yêu Nhiêu nhìn Sửu Sửu như đang làm ảo thuật, vô cùng hào hứng vui vẻ thì trong lòng lại sôi máu: Đồ đầu gỗ suy dinh dưỡng vô lương tâm nhà ngươi, không nhìn xem chủ nhân ngươi sau thông linh tiến giai lên hẳn triệu hồi sư cấp 2, cường hãn mạnh mẽ, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi.. sau khi tiến giai chiến thú cấp 3 lại chỉ lĩnh ngộ cái kỹ năng rác rưởi hạng nhất · nở hoa!
Vốn tưởng rằng Sửu Sửu ít nhất có thể có được một chiến kỹ phụ trợ nào đó có tác dụng ví như "Võng trói buộc", "Mộc thuẫn" linh tinh, thật không ngờ thăng tận hai cấp nhưng cái nó học được chỉ có nở hoa!
Này, đã là thực vật thì thứ nào chẳng nở được hoa?
Cảm giác được sát khí trên người chủ nhân, Sửu Sửu đầu gỗ dè dặt nở ra một đóa mẫu đơn đỏ thẫm siêu lớn đặt dưới chân nàng, đúng, chính là màu đỏ, chắc là màu chủ nhân thích nhất. Chủ nhân đừng tức giận mà, đừng bỏ Sửu Sửu, Sửu Sửu rất xấu, ngoài chủ nhân thì không có ai cần..
Nhánh cây nhẹ nhàng quấn quít lấy đầu ngón tay Yêu Nhiêu, như có như không uốn lượn về phía trước, toàn bộ thân thể đều dán tới.
Nhìn tiểu gia hỏa đang nịnh nọt, trong lòng Yêu Nhiêu vừa ấm áp lại vừa buồn cười. Bỏ đi, vốn không thể trách được nó, ai bảo nó là Thực hệ yếu ớt nhất chứ. Nàng cũng đang quá gấp gáp, gần có Tuyết gia tính kế, xa có lửa giận của Quang Minh thành chủ, hai nguy cơ đặt cạnh nhau không thể không khiến nàng mau chóng muốn tăng thực lực.
"Nhanh lên, ăn nó đi!" Yêu Nhiêu chỉ vào vật trước mặt, ra lệnh với Sửu Sửu.
Thứ này có thể ăn sao? Sửu Sửu nghi hoặc dùng rễ cây sờ sờ, đó là một cái dây thừng. Đúng vậy, là khóa Khốn Long mà Yêu Nhiêu tháo trên người Long Giác xuống.
Nếu Sửu Sửu đã có thể nhờ ăn Thánh Vực Tuyết Liên mà cành lá tươi tốt thì tại sao không thể ăn khóa Khốn Long để cho thân thể cường tráng hơn? Yêu Nhiêu đúng là đang suy nghĩ như vậy.
Nếu có người nhìn thấy Yêu Nhiêu cho một Thực hệ huyễn thú mà tùy tiện có thể nhặt khắp núi ăn huyễn khí Huyền giai chắc chắn sẽ vì tiếc của mà đấm ngực dậm chân mất! Khóa Khốn Long có thể có thể chế trụ triệu hồi sư cấp 6, thậm chí ngay cả Tuyết Lãnh Ngôn cũng có thể chịu thiệt nếu bị nó đánh lén, Yêu Nhiêu