Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

C46: Đêm đen cũng không đen bằng lòng người


trước sau

Tiêu điểm của bữa tối hôm đó tự nhiên dừng trên người Yêu Nhiêu. Sau khi gia chủ Tuyết gia Tuyết Lãnh Ngôn tuyên bố nàng đúng là đích nữ chi thứ hai mất tích mười ba năm trước · Tuyết Vũ, ánh mắt mọi người đánh giá mỹ nữ lập tức trở nên phức tạp!

Yêu Nhiêu mặc kệ, kéo Nhược Trúc ngồi xuống bàn dùng cơm. Lúc này nuốt trôi cơm trừ nàng ra thì chỉ còn nha đầu cương thiết Bạt Lị Nhi Hán Trạch.

"Phụ thân ta nói đầu bếp trong nhà đã xin nghỉ bệnh, đành phải đưa ta tới Tuyết gia ăn không uống không. Chỉ cần ta ăn càng nhiều, Tuyết gia sẽ càng nhanh chóng tiễn ta đi, tuyệt đối không theo ta đề nghị chuyện hôn sự nữa."

Nha đầu này tương đối có cảm tình với Yêu Nhiêu. Chỉ thấy nàng mở nóc cương cầu, bỏ vào đó mấy con gà, cả đầu đều không lộ ra chút nào. Chỉ chốc lát sau từ chỗ miệng mở ra bay theo đó là một đống xương gà, đám thanh niên đồng lứa của Tuyết gia sợ tới mức không một ai dám nhìn thẳng nàng.

Ông trời ơi! Yêu Nhiêu lập tức phục sát đất phụ thân của nàng ta!

Đúng là lão hồ ly, ngang nhiên lấy cớ hôn ước đưa đứa con gái dọa người này đến Tuyết gia ăn uống chùa, thế nhưng đã sớm nhìn rõ nhân phẩm của đám người Tuyết gia. Chậc, cừ thật, căn bản không đem Tuyết gia để vào mắt, nếu Tuyết Lãnh Ngôn phát hiện mục đích chân chính của lão phụ Hán Trạch, chỉ sợ ông ta sẽ tức hộc máu.

Bữa tiệc này, Yêu Nhiêu có thể nói là ăn uống thỏa thích. Đặc biệt nhìn nét mặt xanh mét của Tuyết Ly làm nàng vui vẻ ăn nhiều hơn ba bát cơm. Chỉ là những ánh mắt đầy tâm tư của đám người còn lại khiến nàng đề phòng, xem ra phần lớn người Tuyết gia đều biết mục đích chân chính của việc Tuyết Lãnh Ngôn nhận nàng làm đích nữ nhị phòng Tuyết gia.


Quả nhiên, sau khi mọi người lần lượt rời đi, bên tai Yêu Nhiêu nhẹ nhàng vang lên một mật ngữ.

"Tuyết Vũ muội muội, ưu đãi gia chủ cho ngươi cũng không phải là thứ gì tốt. Nếu cảm thấy hứng thú, canh ba tối nay, Bách Hoa đình."

Mật ngữ truyền âm, vừa phải né tránh gia chủ cùng các trưởng lão, linh lực người truyền âm này phải cực kỳ thâm hậu. Yêu Nhiêu nhìn vào một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi tay cầm quạt giấy đứng trước của chính phòng đang nhìn mình đầy thâm ý, môi mấp máy không tiếng động.

Khóe môi nàng gợi lên một ý cười khuynh quốc khuynh thành, rốt cuộc đã có người không nhịn được, thiếu niên dùng mật ngữ truyền âm kia là thế tử chi thứ được một mạch Đại trưởng lão duy trì · Tuyết Ngữ Phi, thực lực cũng không dưới Tuyết Ly. Xem ra Tuyết Lãnh Ngôn tìm Yêu Nhiêu đến đã khiến nhiều kẻ phải đứng ngồi không yên rồi.

·

Sau khi quay lại khuê phòng, Yêu Nhiêu lập tức rơi vào giấc ngủ nặng nề.

Cũng không biết đã qua bao lâu, những tiếng bước chân nhỏ vụn làm nàng bừng tỉnh. Yêu Nhiêu mở mắt, căng lưng, Phá Thiên kiếm khí nhanh chóng tụ thành gió trên ngón tay phải, nếu lúc này có người muốn ám toán nàng, chờ đợi kẻ đó sẽ là hậu quả vỡ đầu nát óc.

Một bàn tay mềm mại dừng lại trên trán Yêu Nhiêu, mùi hương riêng biệt của Nhược Trúc thấm vào nội tâm nàng:

"Đứa nhỏ, không cần biết Đại ca đánh chủ ý gì trên người con, nhưng không phải sợ, mẫu thân sẽ bảo hộ con."

Nhược Trúc tinh tế dịch góc chăn lại cho Yêu Nhiêu, ở bên giường đốt chút đàn hương giúp ngủ ngon, sau đó tay chân nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

Trong bóng đêm, Yêu Nhiêu đột nhiên mở lớn hai mắt, kiếm ý trên ngón tay đã sớm thu lại, mũi nàng chua xót, trong lòng dâng lên sự cảm động.


Ánh trăng như nước, canh ba buông xuống, Yêu Nhiêu từ trên giường đứng dậy linh hoạt phi về hướng Bách Hoa đình. Nếu như linh lực của triệu hồi sư cấp 2 còn chưa đủ để cho nàng di chuyển nhẹ nhàng linh hoạt như bướm thì lực lượng của võ kỹ Phá Thiên lại giúp nàng có được bộ pháp nhanh nhẹn. Dùng một loại thân pháp gần như quỷ dị vượt qua tường cao, không tiếng động ẩn núp sau núi giả gần Bách Hoa đình.

Triệu hồi Sửu Sửu ra giúp hơi thở Yêu Nhiêu

cùng thực vật bốn phía hoàn toàn tan hợp vào nhau. Hơn nữa Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết giúp che giấu linh lực, chắc chắn rằng ở khoảng cách xa như vậy dù là nhân vật cấp Lĩnh Chủ cũng không thể phát hiện ra tồn tại của nàng.

Trong đình quả nhiên có bóng dáng của ba người, gia chủ Tuyết Lãnh Ngôn, tam đệ hắn Tuyết Lãnh Thiên, người còn lại là Nhị trưởng lão Tuyết Sơn.

"Cô nương ngươi tìm thấy kia quả thật trên người mang theo hơi thở Thủy thuộc tính, nếu giả trang thành Tuyết Vũ thì đích xác được tính là nhất mạch của chúng ta. Dựa theo quy định có thể thay thế Ly nhi tham gia thí luyện." Thanh âm Nhị trưởng lão già nua khàn khàn.

"Hừ, quy định kia đúng là biến thái! Nếu không phải bắt buộc đệ tử dòng chính nhất mạch tham gia, ta thật muốn cho tên chi thứ Tuyết Ngữ Phi kia đi chịu chết! Tên kia một chút cũng không đem Đại chất tử để vào mắt." Tuyết Lãnh Thiên tức giận nói.

"Bỏ đi, chỉ cần có cơ hội thì lần sau ta sẽ chỉnh chết tên tiểu tử kia, đệ không thấy sắc mặt xám ngoét của Đại trưởng lão sau khi thấy ta giới thiệu Tuyết Vũ sao, hừ! Còn mong Ly nhi nhà ta táng mệnh tại thí luyện, để cho hắn dìu dắt cháu ruột Tuyết Ngữ Phi thượng vị sao!" Tuyết Lãnh Ngôn ánh mắt lạnh lẽo: "Nha đầu lai lịch không rõ kia cũng không thể giữ lại được. Thí luyện có quy định một người tham gia được dẫn theo hai hạ nhân tiến vào phế tích Thái Cổ. Lãnh Thiên, đệ an bài một chút, tìm hai hạ nhân trung thành, đợi sau khi tiến vào thí luyện, thần không biết quỷ không hay.. giết nàng!" Tuyết Lãnh Ngôn làm một động tác cắt cổ.

Thí luyện? Phế tích Thái Cổ!

Yêu Nhiêu trên trán nhất thời nhỏ xuống từng giọt từng giọt mồ hôi.


Phế tích Thái Cổ làm sao nàng lại chưa từng nghe qua! Đó là nơi hỗn loại nguy hiểm nhất Xích Ma Hải. Chưa đạt tới triệu hồi sư cấp 4 thì không kẻ nào dám tiến vào, hơn nữa trong vòng trăm năm đã có tới vài triệu hồi sư cấp 6 ngã xuống hoang khu nơi mà Địa Ma cùng Tu La hoành hành đó rồi. Nơi đó tuyệt đối xứng với danh cấm khu sinh mệnh.

"Đại ca, huynh cũng quá cẩn thận rồi, nha đầu triệu hồi sư cấp 2 kia chỉ cần tiến vào tầng thứ nhất phế tích thì chắc chắn bị Tu La xé thành mảnh nhỏ, còn cần người của chúng ta động thủ sao?" Tuyết Lãnh Thiên không cho là đúng nói.

"Câm miệng!" Tuyết Lãnh Ngôn đối với đệ đệ ngốc ngếch này vô cùng đau đầu: "Ai biết được lúc nàng tiếp xúc với con chi chính những thế gia khác có nói lung tung hay không, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Hơn nữa Thần dược là vật linh mẫn, trời sinh thân cận với thiếu niên nhân loại. Nếu Thần dược kia chạy loạn đến tay nàng thì Tuyết gia chúng ta về sau biết đối xử với nàng như thế nào? Chẳng lẽ thật sự giống như Hồng Đế hứa hẹn phong nàng ta làm gia chủ đời sau sao?"

Tuyết Lãnh Thiên bị Đại ca mắng cho cẩu huyết lâm đầu, lập tức khúm núm cúi đầu đi xuống làm việc.

Thần dược? Trong mắt Yêu Nhiêu đột nhiên xẹt qua một tia sáng, là nói đến thứ đó sao? Truyền kỳ dược thảo trong truyền thuyết có thể tái sinh xương gãy, đuổi ma trừ bệnh, kéo dài sinh mệnh?

Vì muốn giúp phụ thân điên trừ đi vết thương trên mặt, Yêu Nhiêu sớm đã muốn tìm được đồ tốt. Nhưng phế tích Thái Cổ là nơi hiện giờ nàng có thể đi sao? Yêu Nhiêu cúi đầu trầm tư.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện