Tiêu điểm của bữa tối hôm đó tự nhiên dừng trên người Yêu Nhiêu. Sau khi gia chủ Tuyết gia Tuyết Lãnh Ngôn tuyên bố nàng đúng là đích nữ chi thứ hai mất tích mười ba năm trước · Tuyết Vũ, ánh mắt mọi người đánh giá mỹ nữ lập tức trở nên phức tạp!
Yêu Nhiêu mặc kệ, kéo Nhược Trúc ngồi xuống bàn dùng cơm. Lúc này nuốt trôi cơm trừ nàng ra thì chỉ còn nha đầu cương thiết Bạt Lị Nhi Hán Trạch.
"Phụ thân ta nói đầu bếp trong nhà đã xin nghỉ bệnh, đành phải đưa ta tới Tuyết gia ăn không uống không. Chỉ cần ta ăn càng nhiều, Tuyết gia sẽ càng nhanh chóng tiễn ta đi, tuyệt đối không theo ta đề nghị chuyện hôn sự nữa."
Nha đầu này tương đối có cảm tình với Yêu Nhiêu. Chỉ thấy nàng mở nóc cương cầu, bỏ vào đó mấy con gà, cả đầu đều không lộ ra chút nào. Chỉ chốc lát sau từ chỗ miệng mở ra bay theo đó là một đống xương gà, đám thanh niên đồng lứa của Tuyết gia sợ tới mức không một ai dám nhìn thẳng nàng.
Ông trời ơi! Yêu Nhiêu lập tức phục sát đất phụ thân của nàng ta!
Đúng là lão hồ ly, ngang nhiên lấy cớ hôn ước đưa đứa con gái dọa người này đến Tuyết gia ăn uống chùa, thế nhưng đã sớm nhìn rõ nhân phẩm của đám người Tuyết gia. Chậc, cừ thật, căn bản không đem Tuyết gia để vào mắt, nếu Tuyết Lãnh Ngôn phát hiện mục đích chân chính của lão phụ Hán Trạch, chỉ sợ ông ta sẽ tức hộc máu.
Bữa tiệc này, Yêu Nhiêu có thể nói là ăn uống thỏa thích. Đặc biệt nhìn nét mặt xanh mét của Tuyết Ly làm nàng vui vẻ ăn nhiều hơn ba bát cơm. Chỉ là những ánh mắt đầy tâm tư của đám người còn lại khiến nàng đề phòng, xem ra phần lớn người Tuyết gia đều biết mục đích chân chính của việc Tuyết Lãnh Ngôn nhận nàng làm đích nữ nhị phòng Tuyết gia.
Quả nhiên, sau khi mọi người lần lượt rời đi, bên tai Yêu Nhiêu nhẹ nhàng vang lên một mật ngữ.
"Tuyết Vũ muội muội, ưu đãi gia chủ cho ngươi cũng không phải là thứ gì tốt. Nếu cảm thấy hứng thú, canh ba tối nay, Bách Hoa đình."
Mật ngữ truyền âm, vừa phải né tránh gia chủ cùng các trưởng lão, linh lực người truyền âm này phải cực kỳ thâm hậu. Yêu Nhiêu nhìn vào một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi tay cầm quạt giấy đứng trước của chính phòng đang nhìn mình đầy thâm ý, môi mấp máy không tiếng động.
Khóe môi nàng gợi lên một ý cười khuynh quốc khuynh thành, rốt cuộc đã có người không nhịn được, thiếu niên dùng mật ngữ truyền âm kia là thế tử chi thứ được một mạch Đại trưởng lão duy trì · Tuyết Ngữ Phi, thực lực cũng không dưới Tuyết Ly. Xem ra Tuyết Lãnh Ngôn tìm Yêu Nhiêu đến đã khiến nhiều kẻ phải đứng ngồi không yên rồi.
·
Sau khi quay lại khuê phòng, Yêu Nhiêu lập tức rơi vào giấc ngủ nặng nề.
Cũng không biết đã qua bao lâu, những tiếng bước chân nhỏ vụn làm nàng bừng tỉnh. Yêu Nhiêu mở mắt, căng lưng, Phá Thiên kiếm khí nhanh chóng tụ thành gió trên ngón tay phải, nếu lúc này có người muốn ám toán nàng, chờ đợi kẻ đó sẽ là hậu quả vỡ đầu nát óc.
Một bàn tay mềm mại dừng lại trên trán Yêu Nhiêu, mùi hương riêng biệt của Nhược Trúc thấm vào nội tâm nàng:
"Đứa nhỏ, không cần biết Đại ca đánh chủ ý gì trên người con, nhưng không phải sợ, mẫu thân sẽ bảo hộ con."
Nhược Trúc tinh tế dịch góc chăn lại cho Yêu Nhiêu, ở bên giường đốt chút đàn hương giúp ngủ ngon, sau đó tay chân nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Trong bóng đêm, Yêu Nhiêu đột nhiên mở lớn hai mắt, kiếm ý trên ngón tay đã sớm thu lại, mũi nàng chua xót, trong lòng dâng lên sự cảm động.
Ánh trăng như nước, canh ba buông xuống, Yêu Nhiêu từ trên giường đứng dậy linh hoạt phi về hướng Bách Hoa đình. Nếu như linh lực của triệu hồi sư cấp 2 còn chưa đủ để cho nàng di chuyển nhẹ nhàng linh hoạt như bướm thì lực lượng của võ kỹ Phá Thiên lại giúp nàng có được bộ pháp nhanh nhẹn. Dùng một loại thân pháp gần như quỷ dị vượt qua tường cao, không tiếng động ẩn núp sau núi giả gần Bách Hoa đình.
Triệu hồi Sửu Sửu ra giúp hơi thở Yêu Nhiêu