"Phi Ngữ! Ngươi lại dám thả Tuyết Vũ rời đi! Ngươi không biết tầm quan trọng nàng như thế nào sao?" Trong phòng gia chủ lúc này chỉ có âm thanh phẫn nộ của Tuyết Lãnh Ngôn!
"Con không biết nha đầu kia là thế thân ạ, còn tưởng rằng Tuyết Ly muốn bắt nạt nàng. Xin gia chủ trách phạt."
Tuyết Ngữ Phi đứng bên người Đại trưởng lão, bày ra biểu cảm khúm núm. Dù sao Tuyết Lãnh Ngôn cũng chưa công bố thân phận thật của nha đầu kia với mọi người, có Đại trưởng lão làm chỗ dựa, ông ta cũng không dám làm gì hắn.
Tuyết Lãnh Ngôn tức đến mức cả người run rẩy! Thân là gia chủ lão ta đã bao giờ chịu nghẹn khuất như vậy? Tuyết gia rõ ràng chỉ cần có lão · một triệu hồi sư cấp 6 cao cấp là được rồi. Cố tình Đại trưởng lão vốn không có tiếng tăm gì trong vòng năm tháng đột nhiên thăng lên Lĩnh Chủ cấp 7, lão ta dù có lòng muốn áp chế thì cũng không đủ sức!
Hơn nữa lão ta cũng không ngờ rằng ngay cả Tuyết Ngữ Phi cũng tấn giai nhanh như vậy. Tuy rằng cánh tay trái của nó bị đông lại do dính chiêu Băng Điểu nhưng sóng địa chấn của Huyền Quy cũng khiến đứa con trai không được việc gì lại còn ngu xuẩn của lão sống sờ sờ bị quật ngã xuống khỏi lưng Băng Điểu. Nếu không nhờ lão ta kịp thời đuổi tới, hai người ai thắng ai thua cũng khó mà nói trước được!
"Còn có tiện nhân này nữa. Ngươi có biết bản thân đã làm ra chuyện gì hay không?" Tức giận không có chỗ xả, Tuyết Lãnh Ngôn tức giận túm ngược mái của tóc dài Nhược Trúc.
Trong số ba người thả Yêu Nhiêu chạy: Tuyết Ly là con trai độc nhất của Tuyết Lãnh Ngôn, Tuyết Ngữ Phi thì là cháu ruột Đại trưởng lão, chỉ còn một mình Nhược Trúc căn bản không được tính là người Tuyết gia. Thời điểm bà thả Yêu Nhiêu chạy thì đã chuẩn bị tâm lý để thừa nhận lửa giận của gia chủ, tuyệt vọng mím chặt đôi môi anh đào tái nhợt.
Ngay lúc một chưởng của Tuyết Lãnh Ngôn chuẩn bị đánh xuống thì có một tiếng quát như sấm mùa xuân vang lên bên tai mọi người:
"Buông bà ấy ra!"
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại phát hiện ra thiếu nữ khiến tất cả bọn họ thấp thỏm đang ngồi vắt chéo chân trên xà nhà trong phòng, "xì xụp" húp canh gà.
Yêu Nhiêu thế mà lại quay lại!
Phốc..
Điều này khiến Tuyết Ngữ Phi hộc máu ba thước!
Hắn ta không tiếc đắc tội trực diện với gia chủ, thật vất vả mới đem tiểu ôn thần này tiễn đi, thật không ngờ nha đầu đó còn dám quay lại! Thái độ lại còn giống như đang xem xiếc khỉ, thảnh thơi tựa vào xà nhà uống canh gà!
"Vũ nhi, làm sao con còn quay lại đây?" Nhược Trúc thất thanh khóc lớn, lần này thì ai cũng cứu được con bé nữa rồi.
Vài bóng đen lập tức nhảy lên muốn bắt Yêu Nhiêu lại!
Triệu hồi trận dưới chân Yêu Nhiêu còn chưa thèm sáng lên, một gốc cây đằng tiên đã xông lên trước trói ba kẻ trưởng lão cấp bốn thành cái bánh ú. Bọn họ lập tức mất đi thăng bằng, bịch, bịch vài tiếng, toàn bộ đều rơi xuống đất, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
"Canh gà mẫu thân nấu cho con uống rất ngon, con vẫn còn muốn nữa nên không nỡ rời đi." Yêu Nhiêu ngồi ở trên xà nhà, cười như hoa xuân tháng Ba. Sửu Sửu sau khi hấp thụ khóa Khốn Long đã có thể mạnh mẽ trói buộc mấy cao thủ cấp bốn trong vòng vài giây mà không có vấn đề gì.
Tuyết Lãnh Ngôn nhìn thấy gương mặt tươi cười kia thì mặt mày xanh mét, lão đã nhặt về một tiểu yêu nghiệt sao?
Rõ ràng chỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến, vì sao thực hệ huyễn thú bên người lại cường đại như vậy? Nếu lúc này lão biết Sửu Sửu đã lãng phí một Địa giai huyễn khí khóa Khốn Long · thứ mà được dùng những giọt máu Chí Dương rèn luyện trên trăm năm sau đó rút ra tinh hoa trời đất mới đạt đến thực lực ấy, nhất định sẽ đương trường thổ huyết mà chết!
Kia thế nhưng là chí bảo mà ngay cả cường giả Lĩnh Chủ cũng không nhất định có thể có được đó!
Tuy vậy bây giờ có dậm chân giận dữ cũng không có lợi ích gì, ví như hiện tại ba cao thủ cấp bốn xuất kích đã trực tiếp té ngã tại chỗ rồi.
"Ngươi.. dã nha đầu này!"
"Không nên đắc tội dã nha đầu đâu."
Yêu Nhiêu quyến rũ nghịch nghịch sợi tóc dài trên đầu vai, không biết từ khi nào trên ngón tay thon dài đã có thêm một viên hắc thạch. Đây chính là bảo vật theo nàng từ sau lần đánh cướp Ma Vân tông.
Ánh mắt Tuyết Lãnh Ngôn nhất thời nhìn theo hướng đó, kia.. kia thế mà lại là Thủy Tinh Ký Ức!
"Chúng ta đều là người một nhà, không nói hai lời. Bí đàm đêm qua đều đã được ta ghi lại toàn bộ vào đây, không biết sau khi đưa cho Hồng Đế thì ông ta có còn cho phép người trong Tuyết gia không phải Tuyết Ly tham gia thí luyện hay không nhỉ?"
Tuyển thủ của Tuyết gia tham gia thí luyện không tìm thấy Thần dược là chuyện nhỏ, nhưng loại chuyện đổi trắng thay đen, hành vi khi quân phạm thượng này đủ để khiến Tuyết gia như ngồi trên đống lửa!
"Loại thủy tinh này ta đã tìm một người đáng tin ở đế đô cất giữ. Nếu