"Diễn kịch đúng là vất vả quá mà! Lăn lộn làm xương cốt khắp người ta đau hết cả rồi." Không cần ngụy trang là bao cỏ trước mặt Tuyết Lãnh Ngôn nữa, vừa bước chân vào trong đại điện, Yêu Nhiêu thản nhiên đứng dậy chỉnh làn váy, như không có việc gì phủi đi tro bụi trên người.
Thủy linh châu dưới tác dụng của chú ngôn đã hấp thụ phần lớn Thủy nguyên tố trong khu vực cả ba tầng Thủy Vực, thế nhưng thân nó chỉ sáng lên một chút, phảng phất như có một chú đom đom nhỏ đang bay lượn bên trong viên châu. Để thắp sáng được hoàn toàn hạt châu này, phỏng chừng hút khô toàn bộ Thủy Vực cũng không đủ. Chỉ nghĩ đến đây da đầu Yêu Nhiêu đã run cả lên, Thủy linh châu với Ám linh châu rốt cuộc là loại huyễn khí gì?
"Hừ!" Phía sau Yêu Nhiêu vang lên một tiếng hừ nhẹ đầy rầu rĩ, là của Tuyết Ly nắm giữ ngọc Kỳ Lân mặt mày ngạo nghễ cùng với Tuyết Ngữ Phi sắc mặt nghẹn khuất theo sát phía sau cùng vào đại điện.
"Thật không ngờ ngươi cũng có thể vào đến đây." Tuyết Ly đối với thiếu nữ quyến rũ trước mắt này càng lúc càng khó mà kiềm lòng được.
So sánh thì Tuyết Ngữ Phi bình tĩnh hơn Tuyết Ly nhiều. Thiếu nữ này nhìn thì nhu nhược nhưng lai lịch không rõ, lại có thể ở dưới mí mắt cường giả cấp 6 che giấu đi hơi thở, trong tay còn sở hữu một Thực hệ chiến thú quỷ dị có thể trói buộc được cao thủ. Hơn hết nàng ta đã vượt qua ba tầng Thủy Vực. Người này không thể giữ. So với Tuyết Ly thì chỉ số nguy hiểm của nàng ta còn hơn gấp nhiều lần. Đáy mắt Tuyết Ngữ Phi đã lướt qua một tia sát ý dữ tợn!
Nhưng không ngờ chính là sát ý tồn tại trong nháy mắt đó lại bị Yêu Nhiêu bắt gặp. "Có cái gọi là người không phạm ta ta không phạm người, nếu ngươi đã muốn hại ta, ta cũng không ngại cá chết lưới rách!" Trong lòng Yêu Nhiêu lập tức cảnh giác. Chưa nói đến khúc mắc trước kia, chỉ riêng mỗi chuyện cướp đoạt Thủy Kỳ Lân đã đủ để cho ba người nảy ra một cuộc chiến rồi!
Đầu ngón tay Yêu Nhiêu lặng lẽ ngưng kết kiếm ý Phá Thiên Kiếm. Có năng lượng Thủy linh châu vừa hấp thụ được từ Thủy nguyên tố, nàng không tin rằng hơn trăm lượt Phá Thiên Kiếm khí mà còn không thể tự bảo vệ được mình.
Ánh mắt Tuyết Ly mơ màng, mà sắc mặt Tuyết Ngữ Phi thì xanh mét. Ba người đứng riêng rẽ ba nơi, tạo thành một hình tam giác cố định, không ai hành động trước.
"Trước khi chưa khế ước với Thủy Kỳ Lân, đệ tử Tuyết gia không được phép tàn sát lẫn nhau!"
Ngay tại một khắc nhiệt độ xung quanh như hạ xuống mức thấp nhất, một thanh âm tang thương già nua tựa như thanh kiếm phá băng vang lên, đánh vỡ phút yên lặng cuối cùng!
Thanh âm ấy phảng phất như không đi qua tai của ba người mà trực tiếp tiến vào trong huyết mạch, nháy mắt đã làm tan rã sát ý đang sục sôi trong lòng mỗi người.
Phốc! Cả ba thoáng lung lay lùi về phía sau.
Đây là thủ đoạn gì, vậy mà chỉ dựa vào một chút âm thanh đã có thể kiềm chế được linh lực của hai triệu hồi sư cấp ba, một triệu hồi sư cấp hai!
Ba người hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trung tâm đại điện mênh mông những thủy triều màu lam, không, kia không phải là nước mà là U Minh Thủy nguyên tố tinh thuần hơn nhiều lần những Thủy nguyên tố tồn tại bên trong ba tầng Thủy Vực. Yêu Nhiêu gần như ngay lập tức cảm giác được một cỗ áp lực cường đại không cho phép phản kháng, khiến cho người ta nảy sinh ý niệm quỳ xuống thần phục!
Mà ở trung tâm của Hắc U Minh Thủy là một lão giả râu tóc bạc trắng lẳng lặng ngồi xếp bằng, ông ta thế mà có thể thoải mái ngồi ngay ngắn ngay trong U Minh thủy tố!
Mạnh! Vô cùng mạnh! Uy áp so với Tuyết Lãnh Ngôn không biết mạnh hơn gấp mấy trăm lần. Có khả năng kết giới ngoài điện và toàn bộ ba tầng Thủy Vực đều là do linh lực lão nhân này huyễn hóa ra. Nghĩ đến đáp án này, Yêu Nhiêu nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nàng ngẫm lại thì trong số những cảnh giới bản thân được biết không hề tồn tại cấp bậc cường hãn đến mức này!
Tuyết Ngữ Phi và Tuyết Ly cũng run rẩy. Bọn họ chỉ biết bí mật bên ngoài ba tầng Thủy Vực, còn từ trước đến nay không một người Tuyết gia nào nhắc qua cảnh tượng trong điện Thần thú. Mà lão giả trước mắt không có khả năng là thần thú Thủy Kỳ Lân, lão ta rõ ràng là một người sống sờ sờ, là người cứ đều đặn trăm năm lại mở Thánh Sơn một lần!
"Trăm năm nữa lại trôi qua rồi!"
Hai mắt lão giả chỉ mở ra một khe nhỏ, nhưng tinh quang trong mắt lại khiến cho