Yêu Nhiêu và Long Giác đi mất chừng một nén hương thời gian dưới địa động, theo một đạo ánh sáng chói mắt tìm được một đại điện nham thạch trống trải.
Đại điện này vô cùng quỷ dị, chẳng những sinh mệnh lực ùa vào, mà từ dưới lòng đất còn toát ra ào ạt hơi thở hàn băng khiến máu huyết con người đông cứng trong nháy mắt, so với băng vạn năm thì lạnh thấu xương hơn, so với nước sông hoàng tuyền còn âm trầm hơn! Chẳng lẽ đây chính là nơi cực âm trong truyền thuyết mà tất cả các Luyện khí sư chỉ có thể ngộ không thể cầu?
Mà ở chính giữa nơi cực âm này lại được treo một vòng mặt trời nhỏ kỳ lạ.
"Đó là.. Chí Dương đỉnh?" Long Giác khiếp sợ nhìn lô đỉnh to lớn chói lọi như mặt trời ở chính giữa đại điện kia.
Sự tồn tại của nó chính là một chuyện lạ tại nơi cực âm này! Rõ ràng là một nơi âm hàn xâm nhập cốt tủy, thế mà lại sinh ra được một huyễn khí Thiên giai chí dương chí cương.
Đúng, không phải tương khắc mà là sinh ra. Trong thế giới nhỏ mà băng hàn và viêm hỏa có cùng một tần suất toát ra, nếu không có Chí Dương đỉnh tồn tại, Yêu Nhiêu tin chắc rằng vào giây phút đầu tiên nàng và Long Giác bước vào đại điện đã bị sự lạnh lẽo nơi cực âm đông thành người băng rồi.
"Hóa ra truyền thuyết là có thật!" Long Giác cảm thán: "Cực âm sinh chí dương!"
Nhìn thấy trên đầu Yêu Nhiêu lại bay qua một đám quạ đen, Long Giác kiên nhẫn giải thích nói: "Võ Dương đại đế là một triệu hồi sư vô cùng cường đại, đồng thời cũng là Luyện Khí Sư Dương hỏa. Thời trẻ ông ta từng lập chí rèn nên một thanh vũ khí chí dương, đáng tiếc vẫn luôn tìm không thấy Dương hỏa Thiên Địa tinh thuần nhất, cho nên ông ta từng đưa ra lời tiên đoán rằng âm dương là hai thái cực tương sinh tương khắc, thời gian trôi qua, từ cực âm rất có khả năng có thể sinh ra được hỏa diễm Chí Dương. Thật không ngờ, ông ta thật sự tiến hành thử nghiệm, càng không ngờ hơn ngàn năm trôi qua, giả thiết đó thật sự đã thành công!"
Chí Dương đỉnh! Bảo tàng Đại đế lưu lại!
"Võ Dương đại đế có phải còn có đao pháp hay không?" Yêu Nhiêu nhất thời nhớ tới đạo ngân đao khổng lồ phá thành khi mới tới phế tích. Một đao vừa hạ, tòa Ma thành từng phồn hoa đã chia thành hai nửa.
"Làm sao nàng biết được?" Long Giác kinh ngạc hỏi: "Chiến thú thành danh của hắn có thể hóa thành một thanh cuồng đao rất lớn, tương truyền rằng nó có thể chém cả Độc Long Thâm Uyên!"
"Ha ha.." Yêu Nhiêu khóe mắt run rẩy. Trước kia nàng không có bất kỳ kiến thứ gì về sức mạnh của Đại Đế, thế nhưng có Võ Dương Đại Đế trước mắt vì để chứng mình tiên đoán "cực âm sinh chí dương" của bản thân liệu có chính xác hay không mà dùng một đao diệt một tòa thành Ma tộc, đoạt lấy nơi cực âm để rèn ra Chí Dương bảo đỉnh thì đã đủ biết bọn họ chính là biến thái trong biến thái. Khí phách và thủ đoạn ngạo thị thiên hạ này, người thường há có thể địch?
"Yêu Yêu, chúng ta lấy nó đi!" Nhớ tới thái độ của Yêu Nhiêu lúc ở Ma Vân tông đối với khóa Khốn Long còn coi trọng hơn hắn, Long Giác hưng phấn mà chỉ vào Chí Dương đỉnh phía trước hai người. Nha đầu kia nhất định có lòng yêu thích đối với bảo vật quý giá.
"Không muốn.." Yêu Nhiêu cảm xúc sa sút, nhìn xuống Sửu Sửu đã gần chết trong tay, tâm tình chiếm lấy bảo vật đã sớm bị vứt lên chín tầng mây.
Thực ra Long Giác nói lớn như vậy cũng là bởi vì đã phát hiện dưới này không hề cất chứa vật phẩm gì có chứa lượng lớn sinh mệnh lực, vì thế mới muốn dùng Chí Dương đỉnh để xua tan đi cảm xúc bi thương của nàng, thế nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng.
Nhìn dương hỏa mênh mông của Chí Dương đỉnh ngập tràn bốn phía, sắc mặt Yêu Nhiêu càng thêm tái nhợt. Vừa rồi rõ ràng nàng có thể bắt giữ được một tia sinh mệnh lực, nhưng bây giờ một điểm cũng không tìm thấy nữa, mà địa huyệt cũng đã đi tới điểm cuối cùng.
Cỗ sinh mệnh lực tinh thuần ấy rốt cuộc đến từ nơi nào?
Ánh mắt Yêu Nhiêu đột nhiên thoáng nhìn vào một