Chỉ còn không đến hai ngày là sẽ kết thúc đợt thí luyện tại Thái Cổ phế tích, ba người Nguyên Phương, Chiến Hổ và Bạch Dạ Nhất vẫn trói theo Kha Phi đi loanh quanh gần hồ độc đã khô cạn.
Kha Phi chết cũng không nhận là hắn ám hại Yêu Nhiêu, bởi vì bọn họ quả thật không tìm được chứng cứ, như thế Bạch Dạ Nhất sẽ không dám làm ra chuyện gì quá mức đối với hắn ta.
Nhưng Nguyên Phương và Chiến Hổ đều cảm giác được xung quanh cái hồ độc này có hơi thở mơ hồ của Sửu Sửu lưu lại. Lão Hắc Viên thì còn ngồi luôn ở bên hồ, hai mắt đẫm lệ, một bước cùng không chịu di chuyển.
Kha Phi từ nhỏ được vạn người cung phụng, cớ gì chịu nổi khuất nhục bị người ta trói ra sau làm tù binh thế này. Cơn giận dữ tột độ khiến cho khuôn mặt trắng nõn tuấn dật hoàn toàn trở nên vặn vẹo.
"Bạch Dạ Nhất, ngươi đừng tưởng rằng bản thân là sứ giả của Bạch Hổ đại lục là muốn làm gì thì làm, nếu Quang Minh thành ta đóng cửa pháp trận thời không, ngươi đừng mơ dẫn dắt được lực lượng Bạch Hổ Thánh Hoàng nữa. Đến lúc ấy, ở Chu Tước đại lục ngươi nhiều nhất chỉ là một tên thiên tài triệu hồi sư cấp 5 cao cấp mà thôi, vốn không thể chống lại được lửa giận của cha ta!"
Còn tiện nhân giỏi làm bộ Tuyết Vũ kia nhất định đã hóa thành cặn bã không thừa lại mảnh vụn nào rồi. Kha Phi tự nhận bản thân không lưu lại nhược điểm, tiếng nói càng thêm kiêu ngạo.
"Còn ngươi chẳng qua cũng mới là một triệu hồi sư cấp 3 cao cấp mà thôi, là tù nhân! Ngươi cứ luôn gây sự với bọn ta, lão tử đánh chết ngươi!"
Bị Xích Hổ Vĩ của Bạch Dạ Nhất trói lại khiến Kha Phi không tài nào triệu hồi được chiến thú của mình. Nguyên Phương và Chiến Hổ lúc còn ở học viện Xuất Vân phải hứng chịu không ít đòn roi từ hắn, vậy nên lúc này xuống tay cũng không hề nhân từ.
"Các ngươi chờ đấy, ta sẽ giết chết tất cả các ngươi, lột da rút gân. Tuyệt đối không để cho các ngươi được chết tử tế!" Kha Phi nổi giận mắng, nhưng tiếng nói lại mơ hồ không rõ.
Đúng lúc này, kỳ tích xuất hiện!
Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ dưới lòng đất, đáp trả lời nguyền rủa của Kha Phi: "Không cần chờ, là hôm nay, bởi vì ta nhất định không để cho ngươi thấy được ánh mặt trời ngày mai nữa."
Là giọng nói vô cùng quen thuộc.
Dưới đáy hồ độc khô cạn đột nhiên mở ra một lối đi đen ngòm, Nguyên Phương và Chiến Hổ vui mừng khôn xiết khi nghe được giọng nói quen thuộc ấy, nàng còn sống. Yêu Nhiêu còn sống!
Trái ngược với Nguyên Phương và Chiến Hổ đang vui mừng, biểu cảm của Kha Phi lúc này như rơi xuống hầm băng. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, ánh mắt như độc xà chăm chú nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy từ dưới đáy hồ có một thiếu nữ xinh đẹp đi lên, da thịt vô cùng mịn màng, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trong veo kia dường như tập hợp tất cả những gì đẹp đẽ rực rỡ nhất trời đất bên trong. Đẹp! Cực kỳ đẹp! Đặc biệt là tại phế tích u ám này, nàng kiều diễm xuất hiện, tựa như đóa Mạn Đà La yêu dã trí mạng.
Không đúng? Tại sao nàng lại không bị thương, hơn nữa tu vi có vẻ còn tăng lên?
Tầm mắt Bạch Dạ Nhất tinh tế đảo một vòng quanh người Yêu Nhiêu, sau đó chạm mắt trực tiếp với Long Giác. Trong không khí tóe lên tia lửa, ý tứ hàm xúc mà chỉ nam nhân hiểu với nhau. Long Giác nhếch đôi môi đỏ, khiêu khích cười với Bạch Dạ Nhất một cái.
"Là người áo đỏ tức giận một mình chạy vào rừng độc đó."
Bạch Dạ Nhất nhìn cánh tay trái trống không của Long Giác, trong lòng trùng xuống. Hắn vẫn cho rằng sự chấp nhất của bản thân đối với Yêu Nhiêu là bởi vì tín nhiệm nàng, tin tưởng nàng không phải Ma tộc. Đặc biệt là sau khi ngộ sát Kha Đa, hắn hi vọng dùng chính thực lực của mình để bảo vệ nàng không chịu thương tổn, thật ra tất cả đều là vớ vẩn.
Lúc này, chỉ mình hắn biết, hắn hy vọng mình là người đứng sau Yêu Nhiêu đến cỡ nào, người vì bảo vệ nàng mà tự mình hại mình sẽ là hắn. Bởi vì đến tận giây phút này Bạch Dạ Nhất mới phát hiện một thật sự, hắn.. thích nàng..
Thích đến mức nhìn thấy có nam nhân khác đứng sau nàng thì trong lòng nhỏ máu.
Thiếu nữ đầu ổ gà dùng huyễn khí Thiên giai khế ước Thực hệ chiến thú..
Thiếu nữ khóe môi dính máu