Ngay chính giữa một huyệt động dưới lòng đất bên trong phế tích Thái Cổ, có một mặt trời nhỏ chói mắt lẳng lặng lơ lửng ở đó.
Đó chính là huyễn khí truyền kỳ được tạo bởi Võ Dương Đại Đế chí tôn của Chu Tước đại lục. Ông đã đồ diệt một Ma thành, chiếm cứ cực âm nơi đây, dùng trăm ngàn năm thời gian từ thời Viễn Cổ đến nay ươm trồng nên Chí Dương đỉnh!
Vì sao Võ Dương Đại Đế lại muốn tàn sát một thành của Ma tộc? Chân tướng đã sớm phai mờ theo dòng chảy lịch sử. Không một ai biết dưới lòng đất Xích Ma Hải hoang vu nơi Ma vật hoành hành này thế mà lại cất giấu di vật của Đại Đế, thứ mà nếu ai đó được chiêm ngưỡng thì cho dù kẻ đó là cường giả Lĩnh Chủ cũng sẵn sàng đánh nhau vỡ đầu để tranh đoạt.
Di vật của Đại Đế!
Đại Đế là ai? Họ là những nhân vật thiên tài, một cái dậm chân cũng đủ làm cho đại lục rung chuyển. Bảo vật xuất ra từ tay bọn họ chỉ cần nghe cũng đủ biết chúng chứa đựng sức mạnh thần thông đến mức nào. Kẻ hèn bình thường lúc này có thể đấu với cao thủ nửa Lĩnh Chủ, Lĩnh Chủ thừa sức ngang tay với Đại Quân cấp 8. Loại vênh váo tận trời này được tồn tại nhờ chính những huyễn khí nghịch thiên ấy.
Mà lúc này, đứng ở bên một lô đỉnh truyền kỳ như vậy lại là một cặp thiếu niên thiếu nữ sáng sủa chưa đủ mười tám tuổi.
"Yêu Nhiêu, sắp đến giờ rồi, Chí Dương đỉnh này là bảo vật vô chủ, nàng chỉ cần dùng máu lập khế ước, về sau nó chính là huyễn khí phụ trợ của nàng rồi." Long Giác cùng Yêu Nhiêu đợi thêm một ngày trong huyệt động, ước chừng phần lớn thiếu niên tham gia thí luyện đều đã rời đi, tránh bị ảnh hưởng bởi âm khí sau khi đỉnh dời chỗ.
"Long Giác, cám ơn ngươi."
Yêu Nhiêu cắn ngón tay, đem máu tươi nhẹ nhàng bôi lên thân đỉnh được trạm khắc hoa văn tinh diệu tuyệt luân của Chí Dương đỉnh.
Đại đỉnh giống như có sinh mệnh, sau khi hút sạch huyết sắc đỏ thắm vào vách đỉnh thì bắt đầu rung động nhè nhẹ.
Tiếng vang thanh thúy như tiếng chuông đồng lúc bình minh, xuyên qua màn sương hỗn loạn, vang xa ngàm dặm, dư âm kéo dài không dứt.
Quả nhiên là đỉnh tốt! Trong lòng Yêu Nhiêu lập tức xuất hiện một sợi dây cảm giác liên kết với Chí Dương đỉnh, tâm hơi rung động, phảng phất chỉ cần một ý nghĩ trong đầu là đại đỉnh trước mặt có thể biến hóa tùy theo mong muốn của nàng.
"Ta đã nói huyễn khí vô chủ rất dễ khế ước mà. Hiện tại khó nhất không phải là khế ước mà là đem đỉnh đi. Sau khi nàng thu đỉnh vào Ngự Thú hoàn, cực âm sẽ bùng nổ trong nháy mắt, đủ các loại Ma vật sẽ không ngừng xuất hiện từ lòng đất. Chúng ta phải nhanh chóng đuổi tới bãi biển hội họp với Nguyên Phương và Chiến Hổ trước khi truyền tống trận biến mất, nàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Long Giác che chở phía trước Yêu Nhiêu, hai mắt sáng ngời như sao, rất có khí thế.
"Hì hì, đó là đương nhiên. Ta sẽ không kém hơn ngươi đâu." Yêu Nhiêu phẩy tay, Chí Dương đỉnh vốn cao bằng nửa người lập tức thu nhỏ chỉ còn bằng bàn tay, bay nhanh vào Ngự Thú hoàn trên cánh tay trái của nàng.
Không còn thái dương chiếu rọi, toàn bộ phế tích Thái Cổ nhất thời bị một cỗ không khí cực hàn thấu xương bao phủ.
Cực âm khôi phục! Thật đúng là dị lực thích hợp nhất cho Ma vật sinh sôi. Phế tích ngủ yên ngàn năm cuối cùng đã sống dậy.
"Răng rắc, răng rắc!" Âm thanh làm người ta cực kỳ kinh hãi không ngừng phát ra từ những nơi tối tăm.. Đây không phải là tiếng xương cốt Ma vật tan vỡ mà là âm thanh chúng thoát thai hoán cốt, đồng loạt tiến giai.
"Chạy mau!"
Yêu Nhiêu và Long Giác kéo lẫn nhau, liều mạng chạy về phía lối ra của huyệt động. Hồ độc cách truyền tống trận trăm dặm, trong vòng nửa khắc hai người bọn họ nhất định phải giữ được mạng để thoát ra ngoài.
Long Giác thân là Lĩnh Chủ, sức mạnh đương nhiên rất lớn, một cước trực tiếp đạp nát ba tên Ma tộc đang trong quá trình tiến hóa thành Đại Tu La.
Yêu Nhiêu cưỡi Thủy Kỳ Lân, cũng hung hăng vọt lên trước.
Gặp tường xuyên tường, cây chắn chặt cây. Thủy Kỳ Lân đúng là một cỗ máy mở đường hoàn hảo, nó làm lơ tất cả mọi thứ chắn đường, nhắm đúng con đường về phía bãi biển mà chạy như bay.
"Đồ ma nữ, ta hận ngươi! Ngươi dám coi luân gia thành công cụ mở đường.. huhu." Thủy Kỳ Lân một bên nước mắt dàn giụa, một bên vẫn chân không dừng vó phi