Editor: White Silk-Hazye
Sau khi tạm biệt với từng con dã thú trong rừng rậm, hai người cuối cùng rời đi khu rừng rậm nơi đã sống cùng với nhau gần mười bốn năm.
Trở về xã hội loài người, quần da thú ngắn để lộ ra mông nhỏ gợi cảm đương nhiên là không thể mặc!
Đồ điên ngoại trừ cái áo choàng lớn màu đen đã mặc mười mấy năm sống chết không chịu cởi ra kia, ở bên trong cuối cùng mặc vào một bộ trang phục võ sĩ sạch sẽ, một đầu tóc rối cuối cùng cũng thay đổi trở thành Kim Hoàng Sắc rực rỡ, nếu không nhìn đến mặt con rết thì nhìn người thật cũng có khuôn mẫu lắm.
Từ trong lời nói của người qua đường Yêu Nhiêu mới biết được thế giới này không phải là nơi Bạch Hổ đại lục của nàng, mà tên là-- Chu Tước đại lục, bị Ma Hải huyền ảo vô hạn vây quanh, chỉ là những cái này Yêu Nhiêu không có đặt ở trong lòng, bây giờ chuyện nàng quan tâm nhất chính là sớm trở thành một Triệu Hồi Sư cường đại !
Ước chừng người "Mẫu thân" mà đồ điên giới thiệu sức chiến đấu nhất định cũng không có kém hơn đồ điên, tuyệt đối là một vị đạo sư thật tốt.
Lại qua mười ngày sau, đi qua vô số trấn nhỏ, phụ thân điên ôm Yêu Nhiêu cuối cùng đi tới một cái thành siêu cấp lớn tên là "Bạch Vân", chỉ là ngẩng đầu nhìn cửa đi vào thành cao chót vót, cũng có thể khiến mũ trên đỉnh đầu của người ta rơi xuống dưới đất, đáng tiếc đồ điên căn bản là không có đi qua cửa chính, mà là tìm một cái góc không có người qua lại mở ra Hỏa Dực, trực tiếp bay vào bên trong thành trong thành !
"Phụ thân, mẫu thân ở trong này sao?" Nhìn thấy phụ thân điên cứ nhắm thẳng về phía trước mà đi, Yêu Nhiêu tò mò hỏi.
"Không nhớ rõ, phụ thân ta chỉ là dựa theo mùi hương mà đi thôi!"
Phụ thân điên lắc đầu, xem ra còn chưa có khôi phục toàn bộ trí nhớ, chỉ là chí ít sẽ không còn náo lên rồi khóc lớn nữa, cũng sẽ không tùy ý đốt "Tiểu Hỏa Hoa" để diệt ma.
Hóa ra là dựa vào ngưi mùi hương? Trên đầu của Yêu Nhiêu treo đầy hắc tuyến. Trong đầu lập tức hiện ra một bóng dáng của cao nhân lánh đời rất thúi ! Nữ nhân mà đồ điên nhận thức, nhất định là cực kỳ xinh đẹp, là một tuyệt thế cao thủ rất cường đại, nói không chừng còn có thân phận tôn quý làm cho người ta kinh ngạc. Nhiều năm qua luôn ẩn cư ở bên trong Bạch Vân Thành! Nhất định rất lợi hạii! Còn rất thúi ! (Coi nữ chính tưởng tượng kìa ôi ôi cười muốn đau ruột luôn)
"Để phụ thân suy nghĩ lại một chút...."
Trí nhớ của phụ thân điên lại có chút rối loạn, nắm tay không ngừng gõ mạnh vào đầu của mình: "Phụ thân còn nhớ.... ......Lúc ở vùng phụ cận, chỗ nào đó của nàng, có một cỗ hơi thở giống với Hắc Châu của con, con nhất định phải mang vật kia về trong tay con, thứ đó, cũng cường đại giống như nó." Đồ điên giơ tay lên, chỉ chỉ viên Hắc Ám Ma Châu trên cổ của Yêu Nhiêu
Hóa ra là mùi của bảo vật ! Giỏi thật, còn chưa có tìm được tân mẫu thân, đồ điên đã mà bắt đầu dạy yêu Nhiêu phải nhớ đến bảo vật của mẫu thân.
Còn có hạt châu! Yêu Nhiêu mừng thầm một trận, trong lòng đã sớm không có kiêng dè vật phẩm Hắc Ám giống như lúc làm Thánh Nữ nữa.
"Phá Thiên Chỉ"---Mượn năng lượng Hắc Ám này, một ngày có thể phát ra hai đạo kiếm khí để phòng thân, nếu mà có thể lần nữa ở chỗ của mẫu thân lấy đến viên thứ hai, vậy chẳng phải là một ngày sẽ có bốn đạo kiếm khí để dùng sao!
Nghe đồ điên nói xong, Yêu Nhiêu lập tức quyết định muốn ở trước mặt tân mẫu thân giả bộ làm một cục cưng ngoan ngoãn, để giành được sự vui vẻ cùa nàng sau đó sẽ lừa gạt bảo vật của nàng. Đối với thứ bảo vật này, từ trước đến nay Yêu Nhiêu ai tới đề không từ chối.
Hai người phụ thân và con gái một người đang nhớ lại đường đi, một người nghĩ đến đến bảo vật mới, ai cũng không có chú ý tới một người mập mạp ăn mặc sang trọng đang đi ở trước mặt, mập mạp tục tằn không chịu được.
Nhắc tới người mập mạp này, ở Bạch Vân Thành cũng coi như có chút danh tiếng, tên là Kim Đại Phú, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Cả nhà không phải là hoàng thân quốc thích, nhưng phụ thân của mập mạp là thương nhân kinh doanh dược liệu lớn nhất ở trong Bạch Vân Thành.
Cho nên thằng nhãi này Kim Đại Phú này, trong ngày thường yêu thích lớn nhất chính là đi gây sự, nào là bắt nạt nam nhân áp bức dân nữ, chuyện hà hiếp lăng nhục không chuyện nào không là làm. Không có cách nào, ác thú cặn bã (là những người ác độc làm moi điều ác như thú hoang dã ak mọi người), tất nhiên chỉ có chỉ số thông minh cùa cặn bã mới có thể lý giải được.
"Này! Tên ăn mày kia! Có biết là đã Đụng vào bản công tử hay không!"
Kim Đại Phú phe phẩy một cái quạt lấp lánh kim